Tống Chân sửng sốt, cả người bất động.
Cằm Trúc Tuế đặt trên vai nàng, cô cũng không đè nặng lên người Tống Chân, nhưng khi hít thở vẫn có cảm giác hiện diện mạnh mẽ.
Ngón tay của Trúc Tuế trượt từ dưới lên trên.
Đai lưng đã được mở ra, lòng bàn tay không còn cảm nhận được vật cản, sờ qua rất mịn màng, kết hợp với lớp vải lụa càng tăng thêm cảm xúc.
Yết hầu Tống Chân trượt xuống, cổ họng trở nên khô khốc.
Nàng vừa cử động, Trúc Tuế đã dùng hai tay ấn vai nàng lại, cằm vẫn tựa trên vai nàng, hàng mi dài rũ xuống, cụp mắt gằn từng chữ nói, "Đừng nhúc nhích, em lấy ra giúp chị."
Mỗi chữ Tống Chân đều hiểu, nhưng khi ghép lại, đầu óc nàng rỗng tuếch.
Trúc Tuế hướng mắt nhìn xuống, nàng cảm thấy xương quai xanh của mình cũng bị hơi thở nóng bỏng quét qua, nóng như muốn thiêu đốt đến tận xương.
Trúc Tuế đưa tay móc lấy đai lưng không thuộc về váy ngủ rồi kéo ra bên ngoài, áo lót ren Pháp mềm mại dần dần hiện ra trước mắt cô, màu đen, chạm rỗng, tất cả đều là ren, không có gọng thép, mỏng manh.
Cởi bỏ dây đeo vai bên trái đai lưng, ánh mắt Trúc Tuế tối đi, cô bỗng nhiên có hơi hối hận.
Phong cách ăn mặc trước giờ của Tống Chân luôn chú trọng đến sự thoải mái, nhưng cô không ngờ tới, nếu biết là loại nửa trong suốt này, cô hẳn là nên trực tiếp cởi đồ ngủ của nàng ra mới đúng, mặc loại ren không che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/2501242/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.