Bởi vì địa vị của Trúc Tuế nên quán lẩu mà Trình Lang chọn cũng khá tốt.
Nước dùng trong nồi lẩu uyên ương được tách ra hai màu trắng đỏ riêng biệt, đang sôi sùng sục lên từng đợt, Trình Lang chào hỏi, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị nồi lẩu trong phòng xong, thấy bọn họ đi vào, người phục vụ nhìn xem có bao nhiêu người, sau đó nhanh chóng dọn dĩa và đặt ly ra bàn.
Phòng là do Trình Lang đặt, người phục vụ đưa thực đơn cho cô.
Trình Lang đứng dậy đưa một quyển cho Trúc Tuế, một cho Tống Chân, người phục vụ cũng nhanh nhẹn giúp cô đưa cho bố Tống và mẹ Trình mỗi người một quyển, mọi người trong bàn mở thực đơn ra, chỉ có mẹ Trình có chút hoảng hốt, hoảng hốt bởi vì giá quá cao.
Nhưng so với những quán lẩu bình thường, quán này có đủ mọi loại món ăn kỳ lạ, chẳng hạn như bay trên trời, bơi dưới biển hoặc là mấy thứ nấm mọc ở tận sâu trong núi, trước kia bà có từng nghe qua tên của chúng, mấy trăm tệ một phần. Những trang sau còn có hàng ngàn loại món khác, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ thấy lao lực, bắt nguồn từ sự tò mò với mấy thứ mới lạ, tay mẹ Trình run run lật đến trang cuối, tất cả đều là tiếng Anh, bốn số 0 đằng sau giá tiền làm bà hoa cả mắt, cảm thấy tim mình như quặn thắt lại.
Ngại hỏi nhân viên phục vụ nên mẹ Trình nhỏ giọng hỏi Trình Lang, "Đây là món gì vậy, là vàng à?"
Trình Lang nhìn sang, Trúc Tuế ngồi cách mẹ Trình không xa nghe được cũng liếc qua, chữ trong thực đơn rất nhỏ, nhưng không là gì với thị lực 10/10 của cô, oa, quán lẩu này rất khá, còn phục vụ cả trứng cá muối!
Trúc Tuế cũng lật đến trang cuối, chỉ xem, không chọn món mà sát lại bên tai Tống Chân thì thầm, "Em biết một nhà hàng sushi rất ngon, đến mùa còn phục vụ trứng cá muối tươi ngon nhất, hôm nào em sẽ đưa chị đi ăn thử".
Giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được, tai Tống Chân hơi ngứa, vừa mới cảm thấy nên chú ý hành động hơn thì Trúc Tuế đã lùi ra, động tác nhanh lời nói cũng nhanh, cô ngồi trở lại tiếp tục xem thực đơn, nếu không phải Tống Chân thật sự nghe được những gì Trúc Tuế nói thì nhìn biểu cảm nghiêm túc này của cô, nàng còn tưởng là cảnh tượng vừa rồi không hề xảy ra!
Trúc Tuế chọn vài món thông thường, thật ra cô chỉ thèm mùi vị của lẩu chứ cũng không để ý nhiều đến mấy món ăn kèm, huống chi nếu thật sự muốn ăn mấy thứ đó, cô đã nhờ dì nấu ăn ở nhà làm rồi.
Tống Chân gọi vài món ăn nhẹ.
Bố Tống chọn vài món mà ông muốn ăn.
Mẹ Trình không gọi được mấy món đắt tiền, dùng mấy món bình thường mời cấp trên của con gái thì lại sợ quá keo kiệt nên còn do dự, Trình Lang chọn vài món đắt tiền đang vào mùa, tuy giá cả cũng không rẻ nhưng được vận chuyển bằng đường hàng không, độ tươi khá ổn.
Trúc Tuế nhướng mày nghĩ nghĩ, xem ra hai năm qua ở nước ngoài tiến sĩ Trình không ít lần mời khách, kỹ năng ngoại giao với người khác khá tốt, ít nhất thì theo như Trúc Tuế thấy, Trình Lang sẽ không rụt rè khi ngoại giao với người của thế gia.
"Trưởng khoa có muốn uống chút rượu không? Rượu vang đỏ thế nào?" Trình Lang hỏi Trúc Tuế.
"Không được, tôi còn phải lái xe". Trúc Tuế từ chối.
Mẹ Trình nhiệt tình nói: "Không sao đâu trưởng khoa Trúc, chúng ta có thể gọi dịch vụ lái hộ mà, hôm nay cứ ăn uống no say là được".
Trúc Tuế xua tay, "Con xin nhận ý tốt, nhưng không được đâu, lần trước người lái hộ lái không cẩn thận, làm xe của con bị xước, còn phải tranh cãi với công ty của người lái hộ rất lâu, rất phiền phức".
Mẹ Trình kinh ngạc: "Còn có thể xảy ra tình huống như này à? Hiện tại đã có quy phạm pháp luật, khiếu nại cũng không có tác dụng sao?"
Trúc Tuế không nói gì, chỉ cúi đầu cười cười.
Trình Lang lấy lại tinh thần, giúp mẹ Trình chỉ ra, nói, "Xe của trưởng khoa Trúc là phiên bản giới hạn đúng không? Khoảng hơn một triệu tệ, bảo hiểm đúng là không thể đủ..."
"Thật ra xe cũng không quá đắt tiền, nhưng nó là quà trưởng thành mà mọi người trong nhà tặng cho tôi, hiện tại cũng được vài năm rồi, con người tôi hoài cổ* nên khá là trân trọng nó".
(*) Hoài cổ là luyến tiếc, tưởng nhớ cái thuộc về xưa cũ
Xe trị giá khoảng hơn một triệu, cũng không quá đắt, mấy lời này... Mẹ Trình nghẹn lời, không nói thêm được gì.
Người xuất thân từ danh môn thế gia có thể trông rất thân thiện, hòa đồng, không kiêu căng nhưng về bản chất bên trong thì khác hoàn toàn!
Sau đó nước ép được mang lên, các món ăn cũng được phục vụ nhanh chóng, nói chuyện vài câu, những thứ đầu tiên được cho vào nồi đã có thể vớt lên ăn, Trúc Tuế nếm thử, càng thêm chắc chắn hơn quan điểm của mình về kỹ năng ngoại giao của Trình Lang, khung cảnh trong quán được trang hoàng rất tốt, mà hương vị của món ăn cũng không tồi.
Chủ đề nói chuyện bắt đầu bằng Tết Đoan Ngọ, mẹ Trình kể lại ở Giang Thành sẽ như thế nào, Tống Chân chỉ cần không bị cue vào thì sẽ không nói chuyện, tài ăn nói của Trình Lang rất tốt, rất xứng đáng với cái danh "Tiến sĩ Trình", thật sự là một phần tử tri thức cấp cao.
Trúc Tuế vẫn như trước, có thể trò chuyện với mọi người về đủ thứ trên đời.
Nói đến bánh ú, mẹ Trình bảo rằng bà có thể gói bánh tại nhà, sau khi trở về Giang Thành sẽ gửi một ít sang cho Trúc Tuế, câu này làm bố Tống cau mày, Trình Lang cũng cảm thấy bà lấy lòng hơi quá, Tống Chân mỉm cười từ chối nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, bên nhà của trưởng khoa Trúc cũng sẽ gói bánh, hơn nữa, với điều kiện vật chất hiện tại, không có gì là không mua được".
Trúc Tuế liên tục xua tay, "Không không, không cần phiền như vậy đâu, con không thích ăn lắm, với lại trong nhà cũng chỉ có mỗi chị con thích ăn".
"Không phiền, con không thích thì đưa cho chị con ăn là được! Chỉ là một chút thành ý thôi!!"
Trúc Tuế nghẹn lời, mỉm cười từ chối thêm lần nữa, "Tấm lòng của dì con xin nhận, nhưng mà năm nay thì không thể được đâu, chị họ của con đang mang thai, phải kiêng cữ rất nhiều thứ, mọi người trong nhà cũng quản rất nghiêm, không thể ăn được, rất cảm kích tấm lòng của dì ạ!"
"Chị họ của con mang thai?" Trình mẫu vui vẻ nói.
"Tiến sĩ Trình chưa kể cho dì sao? Tình trạng trước đây rất nguy hiểm, nhưng nhờ có cô Tống..."
Trúc Tuế kể lại chuyện Tống Chân cứu Trúc Nghi, chuyện này bố Tống đã biết, cô đã kể cho ông nghe lúc chiều. Mẹ Trình nghe một lúc lâu, nhưng câu nào cũng đều là Tống Chân, không hề nhắc đến tên Trình Lang, bà hụt hẫng hỏi, "Không phải cả hai đứa đều là nhóm trưởng của khoa Tuyến tố sao? Tại sao lại chỉ có một mình Tống Chân..."
Trình Lang đoạt lời, nói với mẹ Trình một câu, "Trước đây chỉ có phòng thí nghiệm phụ là tiếp nhận trợ giúp thai phụ, con không có kinh nghiệm liên quan, với lại tình hình lúc đó rất nguy cấp, theo lẽ thường, con đề nghị không can thiệp".
Mẹ Trình ngẩn ra, "Không can thiệp là sao?"
Trình Lang nói đúng sự thật, "Là chờ cho rối loạn tự trở lại bình thường".
Ah? Vậy chẳng phải là để cho chị họ của Trúc Tuế sảy thai tự nhiên sao?!
Không ngờ còn có chuyện như vậy, ánh mắt của mẹ Trình nhìn về phía Trúc Tuế thoáng qua chút lo lắng, chuyện này... Chuyện này sẽ không làm trong lòng cấp trên sinh ra bất mãn với Trình Lang chứ?
Nhưng không đơi mẹ Trình nói thêm điều gì, Trúc Tuế tiếp tục câu chuyện, kể lại toàn bộ những sự việc xảy ra sau đó.
Nào là lúc ấy Trình Lang thế nào, Tống Chân yêu cầu ra sao, phản ứng của Trúc Nghi là gì, tất cả đều cô kể lại một năm một mười, không dùng lời lẽ trau chuốt, không che giấu, tất cả đều được thuật lại một cách chân thật nhất.
Trình Lang được nhắc đến qua vài câu nói, nhưng cô chỉ làm theo quy định thông thường, không làm ra chuyện gì trái với lương tâm, đương nhiên cũng không việc gì phải áy náy.
Tống Chân cứu người, mọi người trong khoa đều đã biết, bây giờ nghe kể lại một lần cũng không cảm thấy có gì đáng để kiêu ngạo.
Nhưng nghe vào tai mẹ Trình thì lại quá hụt hẫng.
Mẹ Trình nhìn sang phía Trình Lang, thì thầm nói, "Sao lúc đó con không chủ trương cứu người, nếu như Tống Chân có thể..."
"Không phải con không làm được sao? Con không có năng lực đó cho nên không thể đứng ra nhận việc được, chuyện này rất khó hiểu hả mẹ?" Mẹ Trình năm lần bảy lượt nhắc đến mấy chuyện này đã làm Trình Lang cảm thấy khó chịu, bây giờ nói ra câu này cũng vô cùng thẳng thừng.
"Hơn nữa, thuốc ổn định là khó khăn của giới nghiên cứu khoa học trên toàn cầu, không phải cứ nói một câu mà sẽ tạo ra được thành quả. Nếu chuyện này dễ làm như vậy thì mọi người ai ai cũng có thể tham gia nghiên cứu phát minh thuốc ổn định rồi".
Kết hợp tính cách dễ nóng nảy trước giờ của Trình Lang với hai câu vừa nói, mẹ Trình nhanh chóng nhận ra con gái đã tức giận, không nói nữa.
Tống Chân nhìn cảnh này, trong lòng lắc đầu bật cười, ngày trước không để ý nhưng bây giờ nhìn lại quan hệ của mẹ Trình và Trình Lang, nàng bỗng nhiên cảm thấy người xưa nói rất đúng, thật sự là ở ác gặp ác.
Trúc Tuế xem như đang nói đùa, cũng không xen ngang ngắt lời, đợi bàn tiệc lần nữa yên tĩnh lại, cô mới tiếp tục nói.
Nhưng chủ đề tập trung vào Trúc Nghi và trẻ con nên sau đó mẹ Trình cũng nói không ít.
"Được mấy tháng rồi?"
Trúc Tuế: "Hơn năm tháng ạ".
Mẹ Trình, "Vậy thì tốt quá, là bé trai hay gái vậy? Siêu âm B đã có thể biết rồi đúng không? Nhà con có yêu cầu gì về giới tính không?"
Trúc Tuế: "Con không biết, con chưa hỏi, nhưng bé trai hay bé gái thì cũng đều giống nhau".
Mẹ Trình gật đầu, "Cũng đúng, với tỉ lệ sinh thấp như hiện tại thì có con đã là rất tốt". Nghĩ đến điều gì, bà nhìn qua Trình Lang, sau đó lại nhìn Tống Chân, dừng một chút, nói, "Dì cũng không yêu cầu gì nhiều đối với bạn đời của Trình Lang, chỉ mong sau này hai đứa nó có thể sinh một đứa con là được rồi".
"Ôi, đây là yêu cầu của dì đối với con dâu sao?" Trúc Tuế dí dỏm nói, "Con thấy người tài giỏi như tiến sĩ Trình hẳn là sẽ có rất nhiều người yêu thích".
"Có không thì không biết, nhưng hiện tại người trẻ tự do yêu đương, người lớn như dì cũng không dám đòi hỏi gì nhiều". Nói xong mẹ Trình lén liếc sang Trình Lang một cái, "Chỉ là dì cảm thấy một gia đình thì vẫn nên có một đứa trẻ mới hoàn chỉnh".
1
"Chuyện này tuy không phải quá dễ dàng, nhưng tiến sĩ Trình tài giỏi như vậy, ở Quân khu I chắc chắn có không ít Omega muốn gả cho cô ấy, đại bộ phận các cặp AO đều có thể sinh con".
Trúc Tuế chống cằm, trò chuyện với mẹ Trình.
Nếu Trúc Tuế nói ra mấy lời này mà không biết mối quan hệ trước đây giữa Tống Chân và Trình Lang thì không có vấn đề gì.
Nhưng cô có biết, Tống Chân nhìn sang, thấy Trúc Tuế đang nói cười vui vẻ, chỉ là nếu như nhìn kỹ hơn một chút thì sẽ có thể thấy được nụ cười này có vài phần gian tà, không có ý tốt.
Trúc Tuế vừa nói xong, mẹ Trình lập tức có hơi khó xử, dù sao thì bố Tống và Tống Chân vẫn đang ở đây, giới tính của bạn đời Trình Lang là gì, ngoại trừ Trúc Tuế thì ở trong bàn này ai cũng biết rõ, hơn nữa, bắt nguồn từ tư tâm, bà còn lén nói với Trình Lang là mấy ngày này đừng nói với Trúc Tuế về quan hệ hôn nhân giữa hai người.
Tuy mẹ Trình có hơi lo lắng Tống Chân sẽ không vui, nhưng dù gì thì bà cũng là người lớn trong nhà, sau khi nói xong, Trình Lang cũng không phản bác lại bà, mẹ Trình cho rằng Tống Chân có lẽ là không vui, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn.
Chủ đề này đột nhiên được đề cập đến làm mẹ Trình rất lúng túng, cười gượng vài tiếng sau đó mơ hồ nói: "Ha ha, chuyện đó, cũng không nhất định phải như vậy".
Lời nói lấp lửng, không phủ nhận chuyện Trình Lang còn độc thân, cũng không nói Tống Chân là bạn đời của Trình Lang.
Bố Tống ngồi nghe nãy giờ cũng nổi giận, đập mạnh đũa vào bát, mặt mày lãnh đạm nói, "Đúng vậy, tỉ lệ sinh hiện tại rất thấp, Omega cũng không thể dễ dàng sinh con, hơn nữa, Lang Lang cũng không nhất định phải kết hôn với một Omega!"
Dừng một chút, bố vợ nhìn về phía Trình Lang, "Lang Lang, con cảm thấy có đúng không?"
Trình Lang bị mẹ Trình làm cho khó chịu, lúc này người nói đổi sang bố Tống, ngay lập tức thuận theo, "Con cảm thấy Beta cũng khá tốt, tìm bạn đời thì nên tùy vào duyên phận". Dừng một lúc, cô nói thêm, "Còn về chuyện con cái, nếu có thì đương nhiên sẽ rất tốt, nhưng nếu không có thì cũng là không có duyên, không thể ép buộc".
Trình Lang bày tỏ ý kiến của mình, bố Tống vừa lòng gật đầu, tiếp tục dùng bữa.
Ý tứ của câu này quá rõ ràng, từ trước tới nay tính tình của mẹ Trình luôn nhỏ nhen, bố Tống yên tâm, nhưng bà thì lại bực bội, bật thốt nói, "Con nói không ép buộc là có ý gì? Bây giờ con đang phát triển tốt như vậy, không có con làm sao mà được?"
Mọi người đều quay sang nhìn mẹ Trình, lúc này mẹ Trình mới chợt nhận ra lời mình nói quá thẳng thắn, sau đó cười cười kết lại câu trước, "Là do tôi thích trẻ con, với lại Lang Lang thông minh như vậy, xét từ góc độ gen di truyền, không có con thì sẽ rất đáng tiếc".
Trúc Tuế còn không sợ lớn chuyện, gật đầu nói, "IQ và năng lực của tiến sĩ Trình đúng thật là rất xuất sắc".
"Đáng tiếc tiến sĩ Trình là Alpha, nếu tiến sĩ Trình là Omega thì tốt rồi, có thể tự mình sinh con, dì Trương cũng không cần phải nôn nóng như vậy".
Trong lúc không ai ngờ tới, Tống Chân đột nhiên mở miệng, hơn nữa lời nói chẳng những không hề dịu dàng như thường ngày mà còn có hàm ý mạnh mẽ.
Hai ngày nay mẹ Trình vốn đã có rất nhiều bất mãn với Tống Chân, bây giờ nàng nói như vậy, vẻ mặt bà cũng tối sầm xuống, "Con nói như vậy là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ đấy ạ!" Tống Chân cười, ý cười lại không chạm đến đáy mắt, "Tiến sĩ Trình là Alpha, đứa bé vẫn phải do vợ của con gái dì sinh ra, dù sao cũng có một tầng ngăn cách, có rất nhiều vấn đề khó nói, nhưng nếu tiến sĩ Trình là Omega thì cho dù dì có muốn hai đứa nhỏ cũng không thành vấn đề".
"Cũng có thể làm như Đồng gia, chỉ chấp nhận ở rể. Nếu như không sinh được thì chắc chắn là do gen của bạn đời không tương thích, chứng rối loạn Pheromone ở Omega cũng có liên quan rất lớn với nửa kia, cho nên đến lúc đó không sinh được thì cũng đơn giản hơn rất nhiều, không cần ép tiến sĩ Trình uống bảy tám loại thuốc này kia, chỉ cần đổi con rể là được!"
Tống Chân cười cười kết luận, "Nói tóm lại, cũng là do giới tính phân hóa của tiến sĩ Trình, nếu tiến sĩ Trình phân hóa thành Omega thì tâm nguyện của dì cũng được thực hiện rồi, có đúng không!?"
Làn sóng trào phúng này tuy không hiện sơn, không lộ thủy*, nhưng lại có thể làm người ta nghẹn lời.
(*) Không hiện sơn không lộ thủy: ý chỉ không quá rõ ràng.
Trúc Tuế chưa bao giờ thấy một Tống Chân như vậy, liếc sang nhìn nàng một cái, còn có chút rửa mắt mà nhìn.
"Con..." Mẹ Trình thật sự nghẹn họng, không thở nổi, con dâu của mình hôm nay sao lại nói chuyện như vậy!
Tống Chân nghiêm túc hỏi lại, "Con nói không đúng sao, dì Trương?"
Mẹ Trình tên thật là Trương Lan, Tống Chân không gọi mẹ mà rất tự nhiên xưng bà là dì Trương.
Lời trước đó làm mẹ Trình cực kỳ tức giận, nhưng hai chữ cuối đã làm bà tỉnh táo lại, cho rằng lời này của Tống Chân là giận bà chuyện giấu giếm quan hệ hôn nhân của hai người với Trúc Tuế, chuyện này... Đúng thật là do mẹ Trình không đúng...
Tống Chân không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mẹ Trình lúc này đã rơi vào thế khó xử, tức giận thì không được, mà không tức giận... Lại làm bà nghẹn muốn chết!
Bà im lặng vài giây, bố Tống đã tiếp lời, phong cách của ông giống hệt Tống Chân khi nãy, như đúc ra từ một khuôn.
"Câu này cũng có lý, nếu như Lang Lang là Omega mà vẫn không thụ thai được thì có thể đi cấy phôi thai nhân tạo, mẹ vợ nói lời này thì hơi khó, nhưng nếu như là mẹ ruột nói thì sẽ không bị người ngoài đàm tiếu".
1
Bố Tống vừa cười vừa nói, chuyện cấy phôi thai nhân tạo này mẹ Trình chỉ nói với Tống Chân, còn trước mặt bố Tống và Trình Lang thì lại không dám đề cập, bây giờ chuyện này lại được bố Tống nhắc đến, hai người là người cùng thế hệ, mẹ Trình nổi nóng nhưng cũng không thể làm gì được.
Nhịn một lúc lâu, mẹ Trình cười lạnh, "Ha ha, nhưng Lang Lang là Alpha không phải sao?"
Bố Tống: "Vậy thì không còn cách nào khác, ở quốc gia chúng ta, quyền sinh sản thuộc về người mang thai, mà Lang Lang thì lại không có chức năng này. Trương Lan, khi nãy bà cũng nói không nhất định, nếu không nhất định vậy thì cứ để vạn sự tùy duyên đi!"
Bố Tống lần này kiên quyết chưa từng có, lại có quan hệ thông gia ràng buộc, một lúc lâu mẹ Trình vẫn không nói được gì.
Bố Tống nghĩ đến điều gì đó, hỏi Trúc Tuế, "Lúc trước con có nói chị họ con sinh non hai lần đúng không? Mỗi lần mang thai là đều mắc phải rối loạn Pheromone, lúc ấy gia đình con có phản ứng như thế nào?"
Cuộc trò truyện quay trở về Trúc Tuế, Trúc Tuế thành thật nói, "Vào lần thứ hai sinh non, bác cả của con muốn chị họ con ly hôn, cô Tống nói đúng, rất nhiều người thuộc gia đình AO như tụi con cũng đều biết đôi lúc chứng rối loạn Pheromone khi mang thai dẫn đến sảy thai có liên quan rất lớn đến bạn đời, cho nên nếu muốn một đứa con, thì việc thay đổi bạn đời thực sự có thể giải quyết được vấn đề."
"Gia đình anh rể con thì mọi người cũng đều biết mà, họ rất muốn có một đứa bé. Lúc đó bác cả và bác gái không nỡ nhìn chị họ con chịu khổ như vậy, cho nên hai bác khuyên chị họ con ly hôn, về nhà ngoại ở, sau này tái giá cũng tốt, còn không thì có thể tìm con rể đến ở rể, tóm lại chỉ cần không làm khổ thân thể mình là được. Cuối cùng anh rể con phải tới hứa hẹn..."
Mẹ Trình ngơ ngác: "Hứa hẹn cái gì?"
Trúc Tuế cười nói, "Chị họ của con thích trẻ con, cho nên anh rể hứa rằng nếu thử một lần nữa mà không được thì họ sẽ không cần có con nữa, lúc ấy bác cả và bác gái mới không khuyên chị họ ly hôn nữa. Với lại, hai người họ là thanh mai trúc mã, tình cảm rất bền chặt, ngoại trừ việc sau khi kết hôn không có con thì hai người vẫn luôn là một cặp vợ chồng mẫu mực".
"Đương nhiên con cũng không có nói chuyện này cho chị họ, sợ chị ấy nghĩ nhiều".
Mẹ Trình chẹp miệng, "Anh rể con nói như vậy thật à?"
Trúc Tuế vẫn cười, nhưng lời nói lại thêm phần sắc bén, "Mang thai mấy lần nhưng luôn sảy thai, cho nên bắt buộc phải tìm cách giải quyết, không thể để chị họ con hủy hoại cơ thể như vậy được, nhà họ Vinh bọn họ muốn một đứa bé, nhưng chị họ con từ nhỏ đến giờ vẫn luôn là viên ngọc quý trong tay của bác cả và bác gái, làm sao có thể đánh đổi chứ?"
"Thêm nữa, tỉ lệ sinh của AO những năm gần đây liên tục giảm xuống, rất nhiều Omega không gả ra ngoài, như Đồng gia chẳng hạn, nhà bọn họ có rất nhiều Omega, vì vậy họ tìm con rể, nếu gặp phải trường hợp sảy thai nhưng trong nhà vẫn muốn có con thì họ sẽ thay đổi con rể, đơn giản hơn rất nhiều, cũng tốt cho tất cả mọi người".
Trúc Tuế nhẹ nhàng nói ra, tất cả đều là sự thật.
Trình Lang tiếp xúc khá nhiều với các thế gia ở Viện nghiên cứu khoa học nên có chút hiểu biết, không lên tiếng.
Tống Chân cúi đầu dùng bữa.
Bố Tống phụ họa nói, "Đúng vậy, cha mẹ nào mà không xót con mình, nếu như ở bên nhau nhưng lại cãi cọ suốt ngày vì chuyện con cái thì tốt nhất là nên ly hôn, đổi một bạn đời mới, có khi sẽ có con cũng không chừng!"
Lời nói này...
Nội dung là do Trúc Tuế nói, Trúc Tuế là cấp trên của Trình Lang, không thể làm mất lòng.
Bố Tống là người phụ họa, bố Tống cũng là thông gia của mình, không thể làm loạn lên, rất khó coi.
Huyệt thái dương của mẹ Trình nhảy thình thịch lên, sau đó bà không nói được gì, chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại, như bị gai đâm vào cổ họng, như đao kề sau lưng!
Mẹ Trình im lặng, Trình Lang là một người biết xử sự, Trúc Tuế chủ động nói chuyện với bố Tống, tuy rằng quan hệ của mọi người ở đây rất kỳ dị, nhưng nửa sau của bữa ăn vui vẻ hơn rất nhiều.
*
Mẹ Trình cứ như vậy trong suốt quãng đường trở về khách sạn.
Mô hình của Tống Chân và bố Tống đặt ở trong xe của Trúc Tuế, địa điểm ăn uống cũng gần khách sạn mà bọn họ ở nên Trúc Tuế đưa bố Tống về, còn mẹ Trình thì ngồi xe của Trình Lang.
Sau khi lên xe, mẹ Trình không thể nhịn thêm được nữa, "Tiểu Tống nói như vậy là sao, mới có mấy tháng không gặp thôi mà sao con bé lại cư xử như vậy!"
Dừng một chút, bà thăm dò hỏi, "Có phải con bé giận mẹ chuyện không nói quan hệ giữa hai đứa không, nhưng... Mẹ tưởng trước đây hai đứa cũng không nói mà?"
Trình Lang đang lái xe, sửng sốt một lát cô mới bắt kịp mạch não phức tạp của mẹ Trình, lắc đầu cười cười, cũng không nói thẳng, chỉ nói: "Công việc gần đây rất bận, con đã nói tụi con không thể về Giang Thành mẹ còn tự mình đi sang đây! Sau khi tiễn phu nhân Brown xuất viện, dù chỉ một ngày con cũng không muốn đi ra ngoài, cô ấy còn làm liên tục một tuần, bây giờ còn phải cùng mẹ đi ăn cơm, mẹ cũng phải thông cảm chứ!"
Mẹ Trình nghẹn lời: "Có, có mệt mỏi nhiều đến vậy à?"
"Nếu làm không tốt sẽ tạo nên tranh chấp quốc tế, làm tốt thì sẽ lập được chiến công hạng hai, mẹ cảm thấy chiến công hạng hai có dễ dàng lập được không?"
Mẹ Trình im lặng.
Trình Lang: "Lát nữa mẹ cũng ít nói vài câu đi, ngày mai con đưa hai người ra ngoài đi dạo".
Nói thì nói như vậy, nhưng khi về đến khách sạn, nhìn thấy thái độ nói chuyện vui vẻ của Tống Chân đối với bố Tống, mẹ Trình lại không vui, bà cảm thấy bởi vì mình không phải là cha mẹ ruột nên bị đối xử khác biệt.
Nếu trước đây như vậy thì có lẽ mẹ Trình cũng không cảm thấy gì, vì lúc trước Tống Chân đối xử với mọi người rất bình đẳng, những ngày lễ tết, bố Tống có cái gì thì bố Trình sẽ có cái đó, mặc dù không phải lúc nào cũng biết ý mẹ Trình nhưng cũng sẽ không chống đối bà!
Hôm nay lại trái ngược hoàn toàn, tuy trong lòng mẹ Trình có chút thông cảm, nhưng nhìn cách Tống Chân đối xử với bố Tống, tính nhỏ nhen của bà lại không nhịn được, tận sâu thẳm trong đáy lòng bà luôn nhìn nhận việc Tống Chân gả cho Trình Lang là chiếm tiện nghi của cô, cho nên càng cảm thấy khó chịu hơn.
Tống Chân: "Bố thu dọn đồ đạc đi, điều kiện ở bên kia tốt hơn, phòng cũng đã đặt rồi, chúng ta không tiếp tục ở đây nữa."
Bãi đậu xe ở khách sạn đã đầy, Trình Lang bảo mẹ Trình về phòng trước, còn cô sẽ đi tìm chỗ khác để đỗ xe, khi mẹ Trình vào khách sạn nghe thấy mấy lời này thì vô cùng kinh ngạc, hình như là bố Tống phải rời đi.
Đúng thật là sẽ đi.
Bố Tống cảm thấy phiền phức nói, "Chân Chân kêu tôi đổi khách sạn, bởi vì lúc trước tôi khám sức khỏe không nói với con bé, nó lại tốt nghiệp Đại học Quân y nên nói ngày mai sẽ đưa tôi đi kiểm tra tim, bà cũng biết đó, đây là bệnh cũ, ở gần bệnh viện sẽ tốt hơn, bắt đầu từ ngày mai sẽ không ở đây nữa."
Tống Chân đã suy nghĩ rất lâu mới ra được cái lý do này, mẹ Trình nghe xong cũng gật gù đồng thuận.
Mọi người xung quanh bố Tống đều biết ông có vấn đề về tim mạch, vì thế nên Tống Chân nói sẽ đưa bố Tống đi kiểm tra sức khỏe cũng là điều bình thường.
Nhưng sau khi gật đầu, bước vào thang máy ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bà cũng đã lớn tuổi, tại sao không kêu bà cùng đi khám sức khỏe với bố Tống, đây còn không phải là phân biệt đối xử sao!
1
Lên lầu, e ngại sự có mặt của Trúc Tuế nên mẹ Trình chỉ nói: "Ừm, Chân Chân à, Lang Lang không ở đây, chỉ có một người thì không thể làm hết mọi việc được, con có thể giúp một chút không?"
Tống Chân ngẩn người.
Bố Tống không cảm thấy có gì lạ, xua tay nói, "Vậy con đi đi."
Tống Chân muốn nói lại thôi, Trúc Tuế tiếp lời, làm Tống Chân an tâm, "Cô Tống, em sẽ giúp chú thu dọn, chị đi đi." Dừng một chút, cô đảm bảo nói, "Em vẫn nhớ rõ chú cần phải uống thuốc, em sẽ trông chừng giúp chị."
Tống Chân dặn dò: "Vậy thì nhờ em."
Trúc Tuế gật đầu, Tống Chân quay người đi ứng phó với mẹ Trình.
Vào phòng mẹ Trình, vừa nhìn đã nhận ra mẹ Trình không quen ngủ chăn ga gối nệm của khách sạn, loay hoay muốn đổi thành đồ của mình, vì ngày hôm qua muộn quá nên chỉ đành chấp nhận ngủ tạm, nhưng hôm nay thì có thời gian. Chăn của khách sạn rất to, một mình bà ôm không xuể cho nên kêu Tống Chân đến giúp.
Tống Chân biết thói quen của mẹ Trình, đây cũng không phải lần đầu tiên bà làm chuyện này, nàng cũng im lặng cúi đầu làm phụ bà, nghĩ sau khi làm xong sẽ đưa bố Tống đi ngay, không muốn nói gì cả.
*
Bên kia bố Tống đang thu dọn đồ đạc, Trúc Tuế cũng giúp ông.
Thu dọn được một nửa, bố Tống nhận ra điều gì, đột nhiên nhíu mày nhìn về phía Trúc Tuế, làm Trúc Tuế có chút ngơ ngác, "Chú, chú sao vậy ạ?"
Bố Tống: "Dọn đồ đạc mà Chân Chân cũng kêu con tới giúp?"
Trúc Tuế cười nói, "Không sao đâu chú, tụi con cũng là bạn bè, phụ giúp chút chuyện này là chuyện bình thường, hơn nữa, đồ của chú không không nhiều lắm."
Bố Tống: "Lát nữa cũng sẽ đi xe của con à?"
Lời này...
Trúc Tuế cười khan, ha ha ha vài tiếng, "Là con, là con nói muốn đưa chú đi, chú cũng biết mà, cô Tống giúp chị họ của con, là ân nhân của nhà họ Trúc, phụ chú một chút chỉ là chuyện nhỏ."
Bố Tống không nghi ngờ mối quan hệ giữa Trúc Tuế và Tống Chân, nhưng ông nghĩ đến một vấn đề khác, nếu Trình Lang cũng ở đây, vậy tại sao ông lại không đi xe của Trình Lang chứ? Đâu phải Trình Lang không lái xe, tại sao lúc đi còn phải phiền đến Trúc Tuế?!
Bố Tống: "Gần đây Tống Chân và Lang Lang có cãi nhau không?"
Trúc Tuế không hiểu được mạch não của bố Tống, chỉ có thể cố gắng hết sức che đậy mối quan hệ thân thiết giữa mình và Tống Chân, "Dạ? Có sao, không đâu ạ ha ha ha."
"Không đúng." Bố Tống bỏ mô hình trên tay xuống, lắc lắc đầu nghĩ đến rất nhiều chi tiết.
Tuy bình thường Tống Chân không có nhiều kiên nhẫn lắm với mẹ Trình, nhưng chắc chắn sẽ không chống đối bà như tối hôm nay...
Nếu không phải ông thúc giục thì Tống Chân sẽ không muốn giúp mẹ Trình sắp xếp đồ đạc...
Hôm nay ở trên bàn cơm, quan hệ của Tống Chân và Trình Lang cũng không giống như xưa, không biết là chỗ nào không ổn, chỉ là ông luôn cảm thấy hai người họ không thân thiết như trước nữa...
À đúng rồi, còn nói sẽ đưa ông đi khám sức khỏe, bảo ông đổi khách sạn, nhưng bình thường Tống Chân xử lý mọi việc rất sòng phẳng, sao lần này lại không kêu mẹ Trình đi cùng?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, bố Tống lập tức bỏ đồ trên tay xuống, "Không được, chú phải đi tìm Chân Chân hỏi một chút, chuyện này không đúng."
Trúc Tuế ngơ ngác cả buổi, vừa thấy bố Tống xoay người định ra ngoài, cố gắng giữ người lại, "Chú Tống, con lấy thuốc cho chú, chú xem, hay là uống xong rồi qua đó, cũng chỉ ở ngay bên cạnh thôi, không cần gấp như vậy chứ?"
"Ờ ờ."
Bố Tống ngượng ngùng quay lại lấy thuốc từ tay Trúc Tuế...
*
"Sao không nói tiếng nào hết vậy, gần đây... Đi làm có mệt lắm không?" Tống Chân không buồn hé răng, mẹ Trình không có chỗ nào để trách cứ nên thuận miệng bắt chuyện.
Thông thường, nếu được hỏi mấy câu như này thì Tống Chân chắc chắn sẽ nói không mệt.
Nhưng hôm nay, Tống Chân lại nói thẳng: "Rất mệt mỏi."
Mẹ Trình sửng sốt, theo bản năng nói, "Làm cái gì mà mệt mỏi?"
Còn một hai muốn nghe cho bằng được.
Tống Chân không ngẩng đầu lên, đổi áo gối trong tay, nhanh chóng nói: "Buổi sáng đến phòng bệnh của phu nhân Brown kiểm tra số liệu đo lường và giám sát tình trạng của cô ấy, sau đó trong khoa sẽ mở họp nội bộ, phu nhân Brown là vợ của một nhà ngoại giao đến từ Hoa Kỳ. Buổi chiều Viện nghiên cứu sẽ mở họp để báo cáo về tình hình bên này, sau khi họp xong sẽ đi sang kiểm tra số liệu của phu nhân Brown lần nữa, rồi lại tiếp tục mở họp, cố gắng tìm ra biện pháp xử lý."
"Buổi tối trực ban, không thể tự tiện rời đi, trong Viện nghiên cứu cũng thông báo nếu như không xử lý tốt chuyện này sẽ nổ ra tranh chấp quốc tế. Sau đó sẽ tiếp tục cố gắng tìm ra biện pháp chữa trị cho phu nhân Brown, toàn bộ Viện phó, Viện trưởng đều sẽ đến đó để hỏi thăm về tình hình của phu nhân Brown."
Chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ lại nghe được một chuỗi câu trả lời, mẹ Trình nghẹn lời nói, "Thì ra là bận rộn như vậy!"
"Chưa hết, các khay nuôi cấy đã làm trước đây bởi vì có phu nhân Brown nên chỉ có thể ghi nhớ số liệu. Trong khoảng thời gian đó, bởi vì các dấu hiệu thể chất của phu nhân Brown không ổn định nên các nhóm thí nghiệm bị trì hoãn rất nhiều, chỉ có thể sắp xếp lại để làm sau. Công việc bắt đầu lúc 9 giờ sáng, 8 giờ chúng con đã phải có mặt ở Viện nghiên cứu khoa học, sau đó kết thúc công việc vào lúc 10 giờ tối, những người có ca trực đêm thì phải ở lại..."
"À, trên đường còn phải viết báo cáo..."
Mẹ Trình nghe xong thì sửng sốt một hồi, mơ hồ đáp, "Chúng ta tới đây xem ra đã làm phiền mấy đứa nghỉ ngơi rồi."
Tống Chân nghe xong, cũng không khách khí một câu, tiếp tục im lặng.
Mẹ Trình không ngờ cuộc nói chuyện này càng làm bà thấy khó chịu hơn.
Nhịn một lát, thật sự là nhịn quá nhiều lần trong một buổi tối. Nhịn Trúc Tuế là bởi vì cô là cấp trên, bà không thể cản trở tương lai của con gái, nhịn mấy lời nói của bố Tống, dù sao bọn họ cũng là người cùng một thế hệ, cần phải tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng Tống Chân là ai chứ, không phải là con dâu của bà sao? Còn muốn lên mặt tỏ thái độ cho bà xem!
Mẹ Trình lập tức chịu không nổi, mất bình tĩnh nói, "Con không cần nhiều lời nữa, xem ra là mẹ tới không đúng lúc, ngày mai mẹ đi ngay, tránh làm hai đứa khó chịu."
"Con không có ý này." Tống Chân vẫn không có ý định xuôi theo.
Mẹ Trình lập tức trở mặt, "Con nghe thử đi, nghe xem đây có phải là giọng điệu mà con cái nên sử dụng để nói chuyện với người lớn không? Người biết thì nghĩ là người một nhà, người không biết còn tưởng rằng thân là mẹ vợ đây đang nặng nề trách móc con đấy!"
Đây không phải lần đầu Tống Chân thấy mẹ Trình vô cớ kiếm chuyện, bình thường đều là nàng cố gắng xuôi theo bà. Mỗi khi có chuyện gì đó không ổn là mẹ Trình lại kể mấy chuyện của bản thân, sau đó lại nói đến chuyện của nàng và Trình Lang, sau đó nữa thì nói về tương lai của hai người, luyên thuyên liên tục.
Thói quen khiến người ta khó chịu, cũng thật sự rất phiền toái.
Tống Chân lo lắng cho bố Tống cả ngày hôm nay, tâm tình bị dày vò, cũng không còn sức để ứng phó với mẹ Trình.
"Ngài tới có đúng lúc hay không ngài còn không biết sao? Hơn nữa không phải con cũng đang cố gắng để nói chuyện với ngài sao, công việc của con bận rộn mệt mỏi cũng không được nói ra sao ạ?"
Mẹ Trình nghẹn lời, Tống Chân nói: "Nếu ngài muốn đi thì nói với Trình Lang đi, đi hay ở đều do ngài quyết định!!"
Mẹ Trình trừng mắt, không thể tin được lớn tiếng nói, "Con đuổi mẹ đi?!"
Tống Chân: "Chuyện này không phải là do ngài nói sao? Nếu ngài không muốn đi thì đề cập tới mấy lời đó làm gì?"
Nàng suýt tí lỡ lời nói mẹ Trình là đồ dở hơi*.
(*) Câu này thật ra là âm dương quái khí, kiểu như người kỳ lạ, không biết đâu mà lần.
Mẹ Trình tức giận trừng mắt nhìn Tống Chân, "Vậy nên con không thèm nể mặt mẹ, còn không thèm cho mẹ phàn nàn hai ba câu, con đừng tưởng mẹ không biết, những gì con nói trên bàn ăn hôm nay là nhằm vào mẹ, trút giận lên người mẹ!"
"Đúng vậy, là mẹ không để Trình Lang nói quan hệ hôn nhân của hai đứa cho Trúc Tuế, nhưng không phải lúc trước hai con cũng chưa nói à, con còn trách mẹ cái gì, mẹ..."
Nghe mẹ Trình nói xong, Tống Chân sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra.
Dùng tư duy của mẹ Trình để suy đoán ra những khúc mắc quanh co lòng vòng trong lòng bà, Tống Chân chỉ có thể giận quá hóa cười, thì ra trong lòng bà đang có tính toán, kêu nàng phụ giúp sắp xếp đồ đạc cũng chỉ là cái cớ để thử thái độ của nàng, làm cho nàng xuống nước nịnh hót mấy câu khiến cho bản thân thoải mái hơn.
Mẹ Trình thao thao bất tuyệt, Tống Chân nghe xong cảm thấy đau đầu, lập tức ném gối đầu xuống, không muốn ở lại nữa...
"Con, con làm gì vậy?" Mẹ Trình nhìn thấy hành động của Tống Chân thì kinh ngạc.
Bây giờ còn ngang ngược ném đồ đạc?!!
Thấy Tống Chân đi ra ngoài, mẹ Trình phàn nàn cả buổi không ngờ Tống Chân không thèm trả lời, nhanh chóng nổi trận lôi đình, "Hôm nay cô bị làm sao vậy, có còn để người mẹ vợ này trong mắt không!"
Bước chân của Tống Chân dừng lại, cảm thấy bản thân hơi quá đáng, muốn quay lại nhẹ nhàng nói vài câu, nhưng nàng cũng thực sự rất tức giận. Đang trong lúc rối rắm, mẹ Trình ở đằng sau lại bồi thêm một câu mắng chửi không lựa lời, "Làm người có biết lễ phép là gì không? Từ nhỏ không có mẹ nên không ai dạy dỗ à!!"
2
Câu nói cay độc đằng sau là nghiến răng nghiến lợi, giọng nói rất nhỏ, nhưng trong phòng chỉ có hai người, Tống Chân nghe được rất rõ ràng.
Câu này thật sự làm Tống Chân tức giận, lập tức quay đầu trầm giọng nói, "Bà nói cái gì?"
Bộ dạng này không còn dịu dàng nữa, sắc mặt tái nhợt, rất đáng sợ.
Mẹ Trình thấy vậy thì trong lòng giật nảy, bà biết mình nói sai, không nên bóc trần nổi đau của người khác như vậy, nhưng bà cũng đang nổi giận, nhìn thấy bộ dạng trách móc của Tống Chân, gân xanh trên trán thình thịch nổi lên, "Tôi nói là sự thật không phải sao?"
Chuyện Tống Chân không có mẹ hàng xóm chung quanh đều biết, hơn nữa lúc làm thủ tục nhập hộ khẩu, bố Tống còn phải vội vàng tìm người giúp đỡ, hàng xóm chưa từng thấy tên mẹ Tống Chân, cũng không có giấy đăng ký kết hôn, còn là lén lút sắp xếp, không biết có phải là con ngoài giá thú hay không.
Tống Chân quay đầu đi lại gần hai bước, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng cũng bởi vì quá mức bình tĩnh nên bộ dáng càng trở nên đáng sợ.
Mẹ Trình nuốt nước bọt, cảm thấy hoảng hốt.
"Mẹ tôi mất sớm, nhưng không có nghĩa là bà có quyền nói như vậy, bố tôi cũng đã giáo dục tôi rất tốt, cho nên xin lỗi đi."
"Xin, xin lỗi cái gì?"
"Xin lỗi cho những lời bà vừa nói!" Tống Chân đột nhiên cao giọng, làm mẹ Trình co rụt vai lại.
Mẹ Trình bị rống xong, lửa giận vừa bị kiềm nén một chút lại lần nữa bốc lên, không bỏ qua, nhất quyết nhai lại nói, "Tôi có nói sai sao, vừa rồi cô thật sự vô lễ, bố cô dạy cô như vậy hả? Tôi có vai vế lớn hơn cô, là mẹ vợ của cô, cô không thoải mái trong lòng là chuyện của cô, đối với tôi cô vẫn phải có thái độ tôn trọng một chút!"
Càng nói bà càng cảm thấy bản thân mình có lý.
"Chính cô là người sai, chút nữa tôi sẽ nói với bố cô rằng cô là đồ vô lễ, bố cô dạy con không ra gì, cô..."
Đang nói dở, Choang ——, một chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh, mẹ Trình giật mình câm nín.
Phía đối diện, hai mắt Tống Chân đỏ bừng, "Bà có tư cách gì để nói tôi như vậy!"
"Tôi là trưởng bối của cô, tôi là mẹ vợ của cô..."
"Tôi khinh, tôi và Trình Lang đã ly hôn lâu rồi!" Tống Chân không nghĩ ngợi thốt ra.
Mẹ Trình nghẹn lời, đầu óc trống rỗng, không kịp hoàn hồn, "Cô nói cái gì?"
Từ nhỏ Tống Chân đã không thích những kẻ bình phẩm về hai điều, thứ nhất là mẹ của nàng và thứ hai là bố nàng.
Mẹ Trình nói lời này tương đương với việc bật đúng công tắc tức giận của Tống Chân.
Tống Chân vô cùng tức giận, thực nghiệm viên có học thức mắng người sẽ càng là không đánh mà thắng.
"Bà là trưởng bối gì của tôi, tôi với Trình Lang đã ly hôn lâu rồi!"
"Còn nữa, bà nói cái gì mà đồ vô lễ, lúc Trình Lang bị tôi bắt gian trên giường thì con gái bà có lễ phép đúng không? Tôi không biết xấu hổ, bố tôi dạy không được, vậy thì nhà các người càng không ra gì, càng vô liêm sỉ!"
"Cô, cô..." Mẹ Trình chỉ tay vào Tống Chân, hết đợt này đến đợt khác, đầu óc bà thật sự không tải nổi.
Tống Chân vừa dứt lời, phía sau lưng đột nhiên có một giọng nam vang lên, "Chân Chân, con nói cái gì?"
Tống Chân quay đầu lại, sau khi nhìn rõ, nàng cảm thấy như đầu óc bị lửa giận thiêu cháy của mình bất chợt bị dội một gáo nước lạnh, không thể nói được gì.
Nàng nhìn thấy bố Tống, Trúc Tuế, còn có Trình Lang vừa về đến đều đang đứng ngay ngắn ở cửa.
Tống Chân trừng to mắt, trong chốc lát không thể hồi phục tinh thần.
Dưới tình hình này, Trúc Tuế đương nhiên cũng không dám nói gì.
Trình Lang nhanh chóng hoàn hồn, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, cười gượng nói, "Chân Chân đang nói cái gì vậy, bố, cô ấy chỉ nói đùa..."
Vừa định hòa giải đã bị bố Tống giơ tay ngăn lại, ông không nhìn những người khác, chỉ nhìn Tống Chân, từng câu từng chữ hỏi, "Chân Chân, bố hỏi con, con vừa nói cái gì?"
Câu chữ rõ ràng, giọng nói ôn hòa, không có cảm xúc quá kích động.
Trúc Tuế rất nhanh trí, làm động tác nuốt, sau đó đưa tay ra ký hiệu ok, ám chỉ với Tống Chân rằng bố Tống đã uống thuốc xong.
Tống Chân nhìn thấy, cũng đã hiểu.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, mắt Tống Chân bất giác đỏ lên.
Bố Tống hỏi lại, "Con chịu thiệt rồi đúng không? Nói cho bố biết, bố sẽ nghe con nói."
Tống Chân lập tức ướt hốc mắt, "Bố, con xin lỗi, con vẫn luôn giấu bố..."
Dừng một chút, khàn giọng nói, "Con và Trình Lang đã ly hôn."
Trình Lang mướt mồ hôi lưng: "Chân Chân, em..."
Mẹ Trình không thể chấp nhận được, "Ly hôn thì ly hôn... Nhưng cô không được nói nhảm về Lang Lang..."
Thấy bố Tống vẫn bình tĩnh như cũ, Tống Chân lặp lại lần nữa, "Bởi vì con phát hiện Trình Lang ngoại tình."
+
Ánh mắt cụp xuống, âm thanh khàn thêm, "Con không thể chịu được, cho nên ly hôn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]