Trình Lang không biết mình đã về nhà bằng cách nào.
Buổi sáng suýt chút nữa là cãi nhau với Tống Chân, nhưng chỉ có một mình cô là nổi nóng, Tống Chân vẫn rất lý trí, thậm chí nếu không phải vì mệt, chỉ sợ trên mặt nàng cũng chẳng có bất kỳ dao động cảm xúc nào...
Cảnh tượng này gần như trùng khớp với những gì Trình Lang ngày đêm lo sợ.
Cô vô số lần mơ thấy Tống Chân chất vấn mình, cảnh tượng đó rất giống với ngày hôm nay.
Bây giờ nó đã thật sự xảy ra, nhưng lại không hề có sự bi thương và phẫn uất như trong mộng.
Hoặc có thể nói, cô đã quá quen với những cảm xúc này rồi chăng? Có lẽ là vậy.
Có những lời đã nói ra, có những lời chưa kịp nói, nhưng cho dù chưa nói hay đã mở miệng, Trình Lang đều cảm thấy áp lực trên người mình giảm đi rất nhiều, bị Tống Chân đối xử lạnh lùng lại cảm giác thật dễ chịu, cái này có lẽ cũng là một loại bệnh!
Trình Lang cũng rất mệt nên quyết định đi ngủ sớm.
Cảm xúc tích tụ lâu ngày đã được giải thoát, cả người cũng thả lỏng đi rất nhiều, vừa chạm gối liền chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua là Trình Lang không ngờ được, tuy điện thoại Đồng Hướng Lộ gọi đến có thể cúp máy, nhưng những cảnh tượng rối loạn trong mơ lại không thể nào tránh được.
Nói là mơ, nhưng đó cũng là hiện thực khắc sâu trong đáy lòng.
Thời điểm bắt đầu của giấc mộng này vừa hay chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/2501225/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.