Sau đó không lâu, Đồng gia cũng nhận được tin, vội vàng chạy đến.
Cân nhắc tâm tình của Brown tiên sinh, Đồng Nhu không đi tới cửa phòng bệnh, thậm chí không lộ mặt, chỉ chủ động nhờ Viện phó Vinh tìm cho mình một cái phòng nghỉ, bọn họ chờ ở phòng khác trong Viện nghiên cứu khoa học là được.
Viện phó Vinh khách khí, "Như vậy có được không..."
Đồng Nhu: "Vậy là được rồi, dù sao chuyện này cũng là do Tiểu Lộ gây ra, chúng tôi ở đó chờ kết quả là chuyện nhỏ, so với những tổn thương đã gây ra cho Brown tiên sinh và phu nhân không đáng là bao".
Hạ thấp tư thái đến không thể thấp hơn.
Thật ra trong lòng Viện phó Vinh cũng đồng ý với lời của Đồng Nhu, tuy phòng bệnh đóng cửa, phu nhân Brown không thể nhìn thấy Đồng Nhu và Đồng Vân, nhưng Brown tiên sinh thì vẫn nhìn được, loại chuyện này chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy khó xử.
Ông vốn đang băn khoăn có nên đưa Đồng Nhu đến chỗ phòng bệnh không, bây giờ Đồng Nhu ân cần như vậy, cũng vừa hay cho ông một bậc thang.
Viện phó Vinh tìm một phòng nghỉ ở gần phòng bệnh sắp xếp cho hai người, sau đó hứa hẹn khi nào có kết quả nhất định sẽ thông báo cho bọn họ đầu tiên, Đồng Nhu mỉm cười đồng ý, Đồng Vân gật đầu phụ họa theo.
Ra khỏi phòng nghỉ, Viện phó Vinh không khỏi lắc đầu cảm khái nói, "Không hổ là Viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, tính toán chuyện gì cũng thật kín kẽ".
Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III tập trung chủ yếu vào nghiên cứu phát minh thuốc, trong đó viện Tuyến tố nổi danh chuyên nghiên cứu phát minh thuốc ổn định.
Mặc dù đã trở thành Viện trưởng, nhưng quanh năm Đồng Nhu vẫn làm việc như một nhân viên nghiên cứu tuyến đầu, bà cũng là Viện trưởng duy nhất trong ba vị làm điều này.
Nhìn cách đối nhân xử thế này, Viện phó Vinh muốn không phục cũng khó.
Ông làm Viện phó nhiều năm như vậy nhưng cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi, Đồng Nhu lên làm Viện trưởng còn sớm hơn so với ông thế mà lại làm được, cùng là người với người nhưng lại không thể so sánh.
Cảm khái xong, Viện phó Vinh lại đi về phòng bệnh, lo âu chờ đợi kết quả.
*
Bên ngoài phòng bệnh mọi người đều đang yên lặng chờ đợi, còn bên trong phòng bệnh, bầu không khí lại căng thẳng như chỉ cần chạm vào là sẽ nổ tung.
Tống Chân, Trình Lang, Tả Điềm là ba người đứng đầu, ngay từ khi có phản ứng, phu nhân Brown đã được bôi thuốc ổn định cơ bản được điều phối từ Pheromone của Omega cấp S lên tuyến thể, sau khi thấy không có tác dụng, Trình Lang bắt đầu thử thay đổi tỉ lệ.
Sau vài lần thay đổi, hàm lượng Pheromone của Omega cấp S được tăng lên đến mức cao nhất, cũng may phu nhân Brown không có phản ứng xấu, thuốc cũng đã từ từ phát huy tác dụng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Yên lặng chờ đợi hơn mười phút, các loại thuốc cần sử dụng cũng đã được sắp xếp theo trình tự, số liệu trên thiết bị kiểm tra đo lường Pheromone cho phu nhân Brown bắt đầu thay đổi, Tống Chân mở miệng: "Sắp được rồi, chúng ta tiến hành can thiệp từ bây giờ".
Tình trạng của phu nhân Brown rất nguy cấp, bọn họ cần phải tiến hành ngay từ đầu, nắm bắt cơ hội, nếu không, một khi thai phụ bước vào rối loạn sẽ nhanh chóng vượt giai đoạn, khiến cho thời gian của bọn họ càng thêm gấp rút.
Năm loại thuốc chính được chia thành hơn chục ống thuốc thử rải rác với tỉ lệ khác nhau, Tả Điềm tiến hành thử trên da của phu nhân Brown.
Loại đầu tiên, không được.
Loại thứ hai, không được.
Loại thứ ba, cũng vẫn không được...
Tả Điềm ngẩng đầu nhìn Tống Chân, Tống Chân rất bình tĩnh, "Tiếp tục."
Mọi người trong khoa Tuyến tố đều hoảng sợ, đổ mồ hôi, sau khi thử đến loại thứ sáu, dị ứng cuối cùng cũng giảm bớt, Tống Chân ghi lại loại thuốc đó vào hồ sơ, sau đó tiếp tục yêu cầu Tả Điềm thử thêm các loại thuốc khác, sau vài lần thử tỉ lệ, chỉ còn những phản ứng dị ứng lẻ tẻ.
Tống Chân chợt thả lỏng đầu óc, chỉ cần không phải dị ứng hoàn toàn, thì vấn đề sẽ nằm ở tỉ lệ, chỉ cần thay đổi tỉ lệ là được, so với không dùng được thuốc thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
"Tiếp tục, Trình Lang, cô đến xem lại tỉ lệ này, xem làm sao để thay đổi..."
Tống Chân còn chưa nói xong, Trình Lang đã cầm lấy số liệu phản ứng của các tỉ lệ khác nhau của loại thuốc thứ ba từ chỗ Tả Điềm đến.
Tống Chân nhìn tư thế cúi đầu của Trình Lang, bỗng chốc thất thần, lúc dự án thuốc thử Z mới thành lập, phòng thí nghiệm chỉ có ba người bọn họ, không biết bao nhiêu lần thí nghiệm giống thế này, ba người họ đảm nhiệm các khâu làm việc khác nhau, Tả Điềm, người luôn đạt điểm thí nghiệm cao nhất sẽ thử thuốc, nàng kiểm soát thành phần chủng loại, còn Trình Lang sẽ điều chỉnh tỉ lệ các thành phần.
Nhưng cũng chỉ thất thần trong chốc lát mà thôi, hiện tại không phải thời điểm để tiếc thương cho quá khứ, Tống Chân biết rõ.
Tả Điềm đâm kim tiêm xuống, tay rất vững vàng, các tỉ lệ của loại thuốc thứ tư không dùng được, thử tiếp loại thứ năm cũng như trên.
Tình hình vẫn không lạc quan.
Tâm tình vừa mới thả lỏng của Tống Chân lại bị nhấc lên lần nữa.
Thiết bị phát ra tiếng bíp, Tả Điềm đi sang xem xét, quay đầu lại nói với Tống Chân: "Pheromone của cô ấy đang bắt đầu chuyển động với mức độ chồng chất nhanh đến đáng sợ, tuy vẫn chưa bắt đầu xung đột, nhưng không duy trì được lâu đâu..."
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Tống Chân, "Có thể cho tớ một thời gian cụ thể không?"
Tả Điềm lại kiểm tra cho thai phụ, thiết bị chạm vào tuyến thể, Tả Điềm nhìn số liệu biến đổi trong mấy chục giây, trầm giọng nói: "Nhiều nhất là mười lăm phút, nếu mức độ chồng chất lại nhanh thêm, nhiều nhất chỉ còn mười phút".
Tống Chân gật đầu, "Vậy là đủ rồi".
Ở đây ngoại trừ nhóm hai hàng năm đều đối mặt với thai phụ ở lâm sàng, thì các thành viên nhóm một rất choáng váng, bọn họ không nghĩ áp lực tuyến đầu lại lớn như vậy, trong lòng căng thẳng.
Tống Chân thấy họ như vậy, phân phó nói: "Tiến sĩ Trình tiếp tục tính toán tỉ lệ, tôi đi xem liệu có thể điều chỉnh lại các thành phần trong thuốc không, Tả Điềm Trần Nghiệp, hai người tiếp tục giám sát tình hình của thai phụ, những người còn lại đều đi theo kế hoạch ban đầu, đứng tại vị trí của mình đợi lệnh".
Phân phó đâu vào đấy, mấy lời này như cú kích thích vào trong lòng mọi người.
Tất cả đều thẳng lưng lên, tập trung tinh thần.
Trình Lang nhanh chóng điều chỉnh thêm vài loại tỉ lệ khác nhau, giao cho trợ thủ điều phối, Tào Phàm thấy trợ thủ của cô căng thẳng, nên đi qua hỗ trợ điều phối, Trình Lang tính toán rất nhanh, hai người phối hợp điều phối cũng nhanh chóng bắt kịp tốc độ.
Tống Chân bên này nhìn hồi lâu, cuối cùng tăng thêm hai loại thành phần, nàng cho ra kết quả, Tào Phàm đến giúp, Tống Chân cũng cầm ống nghiệm tự mình điều phối.
So với nhóm một mồ hôi đầy đầu, người của nhóm hai tuy rằng cũng căng thẳng nhưng mọi người làm việc đều rất có trật tự.
Về phần Tả Điềm, lúc rảnh rỗi cô sẽ trò chuyện với phu nhân Brown về mấy việc vặt vãnh trong cuộc sống hằng ngày, còn có thể làm cho nàng cười lên, thật khiến mọi người... Phục sát đất!!"
Tống Chân điều phối thuốc xong đặt sang một bên, Trình Lang tính toán tỉ lệ, sau đó tiếp tục thử nghiệm trên da, ba người lại lần nữa vây quanh thai phụ.
Có rất nhiều loại thuốc, tuyến thể sau cổ của phu nhân Brown dày đặc toàn lỗ kim tiêm, Tống Chân nhìn xong vẻ mặt vẫn như trước, bảo Tả Điềm tiếp tục.
Nhóm thứ hai tiếp tục thử năm loại tỉ lệ khác nhau của thuốc, có hai loại tỉ lệ phản ứng rất nhẹ.
Mọi người đều nhìn nàng, Tống Chân lắc đầu: "Không được, điều chỉnh lại".
Trình Lang lại cầm bút lên, vừa mới cúi đầu xuống đã thấy một miếng khăn ướt đưa tới trước mặt, là Tống Chân đưa cho cô để lau mồ hôi, những lúc não hoạt động với cường độ cao cô sẽ chảy mồ hôi đầy đầu, cả người khó chịu...
Ánh mắt Trình Lang trầm xuống, cuối cùng nhận lấy.
Tống Chân nhìn vào kết quả thử nghiệm trên da của hai loại tỉ lệ vừa được điều chỉnh, có một loại thì ổn, cái còn lại thì không.
Loại tốt hơn được đưa cho Trình Lang để tiếp tục điều chỉnh tỉ lệ.
...
Cứ liên tục lặp lại như vậy, thời gian trôi đi, phu nhân Brown cũng bước vào rối loạn giai đoạn một, áp lực của mỗi người lại càng lớn hơn.
Tỉ lệ thuốc luôn thiếu một chút, Tống Chân nhiều lần lắc đầu, mọi người ai nấy đều cắn răng.
...
Lúc trước Tống Chân và Trình Lang đoán không sai, một khi bước vào giai đoạn một, phu nhân Brown cũng sẽ bước vào giai đoạn hai vô cùng nhanh chóng, chỉ khoảng mười phút sau, rối loạn đã tiến đến giai đoạn hai, mà sau giai đoạn hai...
Áp lực giống như hình thành thực thể, đè ép lên đầu từng người, nhưng tỉ lệ vẫn còn chưa chỉnh xong.
Vẫn như vậy, vẫn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút.
...
Lại năm phút trôi qua, Tống Chân lần nữa lắc đầu, "Tiếp tục chỉnh!"
Một thành viên của nhóm một không chịu đựng được nữa, "Phản ứng đã rất nhỏ rồi, có khả năng chỉ là một phản ứng giả, cô Tống, hay cô thử một lần đi?"
Tống Chân kiên quyết: "Không được."
Không đợi Tống Chân giải thích, Trình Lang đã mở miệng, quát lớn mắng: "Anh ý kiến cái gì, anh có kinh nghiệm lâm sàng để xử lý thai phụ đang trong tình trạng này không, nếu như dùng thử nhưng không được hơn nữa còn có thể phản tác dụng, anh có gánh nổi trách nhiệm này không!"
Giọng nói nghiêm khắc, thành viên kia sắc mặt tái đi, cúi đầu lùi về sau hai bước.
"Không, xin lỗi, nhóm trưởng, là do tôi quá nóng vội".
Trình Lang không muốn nghe giải thích: "Trong lòng ai không vội, không có kinh nghiệm thì im miệng, mấy người đừng mù quáng ra lệnh, cứ nghe theo cô Tống và cô Tả là được!"
Tóm lại, Trình Lang biết rất rõ điều này.
Đến khi Tống Chân giúp cô điều chỉnh một loại tỉ lệ, Trình Lang mới giải thích, "Trường hợp giống như phu nhân Brown chưa từng tồn tại, đối với một thai phụ bình thường thì có thể xử lý như vậy, nhưng với phu nhân Brown thì không được, cô ấy có thuốc ở trong người, chúng ta không thể mạo hiểm, nếu không khó mà đoán được chuyện gì sẽ xảy ra..."
Lần nữa đưa thuốc cho Tả Điềm, Tống Chân cũng lấy khăn ướt lau mồ hôi.
Tả Điềm đã rất mệt, vẫn nhận lấy thuốc, thử nghiệm trên da.
Ngay lúc đầu choáng mắt hoa, không biết ai hô to lên một tiếng, "Được rồi! Lần này được rồi!!"
Trong lòng mọi người có mặt đều rung lên, Tả Điềm và Tống Chân đang mệt mỏi cũng xem thử, đúng vậy, thật sự được rồi!!
Hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh hỉ, Tống Chân mau chóng nói, "Mau lên, sử dụng công thức này, ai có thể điều phối thuốc thì mau đến đây, chúng ta bắt đầu điều phối..."
"Điềm Điềm, cậu dùng ống thử này thoa lên người cho phu nhân..." Dừng một chút, Tống Chân cẩn thận suy nghĩ lại nói, "Nếu tác dụng quá chậm, có thể bôi một vòng xung quanh tuyến thể..."
"Nhanh nào, mọi người bắt đầu làm việc đi..."
...
Thuốc nhanh chóng được điều phối với số lượng lớn.
Thoa thuốc quả thật không có tác dụng, Tả Điềm làm theo lời Tống Chân nói, bôi thuốc xung quanh tuyến thể, cố gắng làm cho tuyến thể được bao quanh bởi thuốc, gia tăng tác dụng của thuốc thêm một chút.
...
Sau hơn mười phút, rối loạn dừng lại ở giai đoạn hai, mức độ xung đột Pheromone chậm lại.
Mỗi người trong khoa Tuyến tố đều ướt đẫm mồ hồi, ai cũng thấy biết ơn vì đã vượt qua được hiểm cảnh.
Trình Lang trong thời gian ngắn suy nghĩ quá độ, tự mình lấy thuốc giảm đau, uống vào.
...
Sau nửa giờ liên tục dùng thuốc, rối loạn đã giảm trở lại giai đoạn một, có người vui sướng kêu lên ngay tại chỗ.
Lúc biết tình trạng bệnh của mình phu nhân Brown không hề khóc, nhưng lúc này đây cũng không kiềm được nước mắt, bị mọi người nhắc nhở không được khóc, nàng cũng nhanh chóng kìm nén lại.
Tống Chân và Tả Điềm rất vui, nhưng hai người vẫn tiếp tục tích cực làm việc.
...
Lại thêm nửa giờ, lần dùng thuốc thứ hai có phản ứng khó chịu, nhưng đây là điều bình thường.
Nó chứng minh mức độ xung đột Pheromone đã hoàn toàn giảm xuống, sinh ra phản ứng khó chịu là do liều lượng của thuốc quá cao, Tống Chân lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, thở phào, sau đó vui mừng nói: "Từ bây giờ không dùng thuốc này nữa, loại bỏ thuốc ức chế, chỉ sử dụng thuốc xoa dịu của chúng ta thôi, bắt đầu thử nghiệm trên da..."
"Trần Nghiệp, cậu đến đây đổi cho Tả Điềm, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút".
"Tào Phàm, anh thay tôi giám sát, tôi đi uống nước rồi trở lại".
...
Sau khi thử nghiệm trên da, thuốc được điều phối, bắt đầu sử dụng.
Hai tiếng đồng hồ sau, rối loạn giai đoạn một cuối cùng cũng kết thúc.
Tích tích --
Âm thanh của thiết bị vang lên, cho thấy tuyến thể đã trở lại bình thường, mọi người đều có chút không tin nổi.
Tống Chân sửng sốt, Tả Điềm cũng thất thần, Trình Lang xoa thái dương, làm việc cường đồ cao khiến đầu cô đau như búa bổ.
"A a a a! Thành công rồi!!"
Cũng không biết là ai đã hét lên đầu tiên.
Ngay sau đó, những người khác trong phòng bệnh của hoan hô theo.
"Được rồi, làm được rồi, kiểm soát được rồi".
"Phù -- ổn rồi, không sao rồi."
"A a a tốt quá rồi, trở lại bình thường rồi, bình thường rồi!"
Phu nhân Brown không nhịn được nữa, vỡ òa trong niềm vui sướng.
Tống Chân và Tả Điềm nhìn nhau một cái, không biết ai cười rộ lên trước, trên mặt cả hai đều vươn lên nụ cười.
Tả Điềm thậm chí còn không quan tâm hiềm khích trước đây, rót một ly nước đưa cho Trình Lang.
Vài phút sau, thiết bị đo lường Pheromone trong tuyến thể không kêu lên nữa, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Trần Nghiệp đi ra ngoài báo tin vui, Brown tiên sinh lập tức chạy vọt vào, anh cũng không dám đi lại quá gần, sợ trên người mình bẩn, chỉ đứng ở cửa nhìn phu nhân Brown, nói với nàng cái gì đó bằng tiếng Anh, Tống Chân không chú ý, đến khi đi ra ngoài, Trúc Tuế nói với nàng, Brown tiên sinh nói phu nhân Brown đừng khóc, nói nàng rất kiên cường, bé con cũng rất kiên cường.
Ba người đứng đầu thật sự rất mệt, cũng không có thời gian nhận lời chúc mừng khen ngợi của mọi người, bọn họ trực tiếp trở về khoa Tuyến tố.
Cả ba nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó tiếp tục mở họp.
Hơn bốn giờ đồng hồ điều trị, lại thêm một cuộc họp để thảo luận về công tác theo dõi tiếp theo cho phu nhân Brown, sau khi họp xong, kim đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, Tả Điềm Tống Chân gần như mở không nổi mắt.
Trong ba người phải có một người ở lại, Trình Lang chủ động xin ở lại đêm nay để theo dõi tình hình của phu nhân Brown.
Mọi người không có ý kiến.
Hôm sau Tả Điềm sẽ thay ca, sau nữa là Tống Chân, qua ba ngày theo dõi, nếu như tình hình vẫn bình thường, thai phụ có thể được về nhà.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Trình Lang đến phòng bệnh, Tống Chân buồn ngủ nên muốn ngủ luôn ở khoa Tuyến tố.
"Chị, mau đứng lên, đi về nhà".
"Đi về nhà ngủ không phải ngon hơn sao, chị về nhà không cần tắm rửa lăn ra ngủ là được, đừng ngủ ở đây, không thoải mái".
Trúc Tuế gọi vài tiếng, Tống Chân mệt đến mức không muốn động đậy, thảm thiết nói: "Không cần, em để chị ở đây đi, cho chị ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ đi về".
Trúc Tuế đương nhiên không đồng ý.
Thuyết phục hồi lâu vẫn không có tác dụng, Trúc Tuế nhìn nhìn xung quanh, thấy người của nhóm hai đều về hết rồi, cúi đầu xuống uy hiếp Tống Chân: "Em nói một lần cuối cùng, chị mau đứng dậy, nếu không, em sẽ hôn chị".
"Không những hôn, lát nữa em sẽ bế chị đi về nhà, chị, chị có muốn như vậy không?"
Tống Chân giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại, Trúc Tuế đã cúi đầu hôn một cái lên trán nàng.
Tống Chân ngay lập tức bật dậy như lò xo, che trán lại, trừng to mắt nhìn Trúc Tuế.
Trúc Tuế mỉm cười, ánh mắt gian tà, "Em đếm ngược từ năm tới một, nếu chị không chịu đứng dậy, em sẽ bế chị đi ra ngoài ~"
"Năm, bốn..."
Tống Chân trừng mắt to hơn nữa, đột nhiên đứng lên, mệt mỏi tan biến hệt như có phép màu y học.
Còn một người nữa cũng đang trừng to mắt cùng Tống Chân, người này đang vòng về lấy đồ, sau đó chứng kiến toàn bộ quá trình hôn nhau của hai người họ qua tấm kính phòng thí nghiệm nhóm hai, không ai khác chính là Trình Lang.
Lạch cạch --
Cuốn sổ đăng ký trong tay cô rơi xuống đất.
Hóa ra hôm đó không phải do bản thân quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác, ngày hôm đó, tay của Trúc Tuế thật sự đặt trên mu bàn tay Tống Chân...
Nhận ra được điều gì, rất lâu sau Trình Lang cũng không thể lấy lại bình tĩnh, đồng tử run lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]