Tống Chân phát ngốc.
Mắt hạnh khẽ nheo lại, đôi đồng tử co rút, lại bình tĩnh nhìn Trúc Tuế.
Từ lúc tới đây cho đến tận bây giờ, Trúc Tuế đã giúp Tống Chân uống không ít rượu. Tống Chân nắm rõ cô ấy uống mới chỉ bảy tám phần, hơi choáng váng cũng chưa có say.
Tống Chân nghe được, hơn nữa còn nghe hiểu.
Bằng không đã không dùng biểu cảm này.
Trúc Tuế thẳng người đứng dậy, vươn vai duỗi lưng. Ở bên ngoài quán bar thật yên tĩnh, mở ra hành lang dài, chỉ có hai người bọn họ đứng đối diện nhau. Dáng vẻ của Trúc Tuế vẫn bình thản như lần đầu tiên Tống Chân nhìn thấy cô ấy.
"Cô...... cô đang đùa cái gì vậy......" Tống Chân lắp bắp, mãi mới nói được một câu.
Trừ bỏ nói đùa, Tống Chân không dám nghĩ tới, sẽ có một ngày Trúc Tuế nói ra được cái lý do như vậy.
Đây thật sự là Trúc Tuế! Là con cháu nhà họ Trúc!!
Uỷ viên đứng đầu của quân khu một, Trúc Hướng Đông, chính là ông nội của cô ấy.
Mà Trúc Tuế còn là Alpha cấp S, lớn lên xinh đẹp, cũng rất có thực lực......
Với đề nghị này, Tống Chân cô thì tính là cái gì. Trên mảnh đất Thượng Kinh này, nhiều Omega nhà danh môn thế gia như vậy, bọn họ vẫn còn tồn tại, làm sao...... cũng không có khả năng đến lượt của cô......
Suy nghĩ rối bời không thể cứu vãn được. Thời điểm Tống Chân đang tự thuyết phục chính mình, Trúc Tuế đã nói.
Giọng điệu khẳng khái của cô ấy, cùng với ánh sáng lưu động trong mắt, "Em không nói đùa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/1013924/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.