Chương trước
Chương sau
Bảo bảo

Vào mùa xuân năm sau, có Hạ Thì Lễ bầu bạn bên cạnh, Quý Kiều hạ sinh một bé gái như mong muốn.

Tên của bé là Hạ Tĩnh Thư, biệt danh là Mạn Mạn (慢慢:chậm rãi).

Lấy tên này là vì lúc ở trong bụng bé làm cái gì cũng chầm chậm, không chỉ lúc khám thai lười động đậy mà ngay cả đến lúc dự sinh rồi mà cũng chẳng có phản ứng gì.

Ngay cả khi Quý Kiều đã giục sinh được mấy ngày rồi thì bạn nhỏ này mới động đậy, bằng lòng chịu chui ra.

Mạn Mạn thừa hưởng được vẻ đẹp của bố mẹ, vừa mới ra đời đã được các bác sĩ, y tá ở bệnh viện khen là xinh đẹp, đáng yêu.

Mắt to, hai mí, cằm thon, long mi dài, làn da trắng trẻo và mái tóc đen óng, tất cả đều thể hiện dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân trong tương lai.

Điều khiến người ta yêu thích nhất là, sau khi Mạn Mạn ra đời vẫn mang phong cách từ lúc trong bụng mẹ.

Tính cách ngoan ngoãn, yên tĩnh, rất ít khi khóc nháo, là một bé thiên sứ vô cùng dễ chăm.

Ngày nào bé cũng ăn xong ngủ, lúc tỉnh đa phần cũng đều cười, cùng với đôi mắt to tròn, quả thực là vũ khí khiến cho lòng ta tan chảy ngay từ lần đầu gặp mặt.

Văn Úc vô cùng vui vẻ, đăng rất nhiều lên vòng bạn bè, lập tức nhận được vô số lời khen và lượt like.

Bà tự hào không thôi: “Tất nhiên rồi, con dâu tôi và nhà mẹ con bé đều đẹp như vậy, bé con chắc chắn là cũng xinh rồi!”

Sau khi Mạn Mạn ra đời, vẫn còn một người cực kỳ vui vẻ đó phải kể đến Hạ Thì Khiêm.

Cậu thường đến nhà anh trai với chị dâu thăm cháu gái, gần như lần nào đến cũng tặng Mạn Mạn một bức vẽ.

Có lúc là vẽ một mình bé, có lúc lại là tranh vẽ bé và bố mẹ.

Cùng với hình ảnh bé Mạn Mạn ở trong tranh lớn dần theo từng ngày, từ bé sơ sinh chỉ có thể nằm trở thành bé con nhỏ biết trèo biết ngồi biết đi, Hạ Thì Khiêm dần nhận ra một điều.

Suy nghĩ của cậu trước khi Mạn Mạn sinh ra có hơi sai sai.

Vốn cậu cho rằng đợi khi cháu ra đời thì bản thân sẽ trở thành lão đại.

ậu sẽ có thêm một tiểu đệ, nói cái gì chính là cái đó, vô cùng oách.

Nhưng thế nào cậu cũng không ngờ rằng, chị dâu lại sinh một bé gái ngoan ngoãn mềm mại như này.

Đối mặt với cháu gái trắng trẻo mềm mại, cậu không nỡ lòng nào ra lệnh cho cô bé, chỉ có thể nuông chiều cô bé, gần như là muốn gì được nấy.

Cái này… không hề giống với tưởng tượng của cậu chút nào hết.

Nhưng mà Hạ Thì Khiêm cũng không uể oải quá lâu, rất nhanh cậu nhóc phát hiện ra bản thân vẫn có thể làm đại ka.

Vì phía sau Mạn Mạn thường có một cái đuôi nhỏ, Đường Diên Ninh.

Đường Diên Ninh lớn hơn Hạ Tĩnh Thư một tuổi, thường xuyên gọi Mạn Mạn ơi, Mạn Mạn à.

Vì tuổi tác cách không quá xa, trong mắt Hạ Thì Khiêm, Hạ Tĩnh Thư giống như em gái mình.

Là anh trai, nhìn thế nào cậu cũng thấy cái tên Đường Diên Ninh tự nhận mình là hôn thê từ nhỏ của Mạn Mạn không vừa mắt.

Vì vậy thường xuyên mượn danh nghĩa Mạn Mạn sai nhóc ta làm cái này làm cái nọ.

Bây giờ Đường Diên Ninh còn chưa được 3 tuổi, vừa mới vào mẫu giáo.

Trong mắt Hạ Thì Khiêm, tên nhóc trắng trẻo còn thò lò nước mũi này không hề xứng với Mạn Mạn.

Nhưng mà nhóc đó lại dựa vào quan hệ của bố mẹ, suốt ngày đến nhà anh trai dụ dỗ Mạn Mạn chơi cùng.

“Mạn Mạn đói rồi.”

“Mạn Mạn khát rồi.”

Nhìn Đường Diên Ninh ngốc nghếch cầm hoa quả với đồ ăn vặt đến, Hạ Thì Khiêm vừa ghét bỏ vừa hưởng phân nửa.

Sau khi lại lần nữa bảo Đường Diên Ninh mang quýt đến, Hạ Thì Khiêm đưa một nửa cho Mạn Mạn, một nửa còn lại liền bỏ vào miệng mình.

Đối với Đường Diên Ninh đang mở to mắt nhìn bản thân, Hạ Thì Khiêm tự động bỏ qua.

Không ngờ rằng, Hạ Mạn Mạn mới hơn 2 tuổi lại bẻ một múi quýt đưa cho Đường Diên Ninh.

Giọng nói trẻ con vang lên: “Anh ăn đi.”

Đường Diên Ninh được yêu thích mà ngạc nhiên: “Cho anh à?”

Mạn Mạn gật gật đầu, đôi mắt đen láy cong cong, nói lại: “Anh ăn đi.”

Đường Diên Ninh vui vẻ không thôi, nhận lấy múi quýt từ tay Mạn Mạn.

Hai bạn nhỏ nhìn nhau cười, cậu một múi tớ một múi, chia đều nửa quả quýt.

Còn Hạ Thì Khiêm ngồi bên cạnh chứng kiến tất cả thì lòng chua loét.

Mấy tháng sau, Hạ Thì Khiên nhân cơ hội được nghỉ, lại đến nhà anh trai thăm Mạn Mạn.

Không hề ngạc nhiên khi lại gặp Đường Diên Ninh.

Hạ Thì Khiêm gần như trợn mắt lên.

“Này nhóc theo đuôi, sao ngày nào nhóc cũng chạy đến nhà anh tôi thế hả?”

Đường Diên Ninh mạch lạc nói: “Em đến chơi với Mạn Mạn.”



Hạ Thì Khiêm bĩu môi, còn chưa kịp nói gì, Mạn Mạn đã đứng trước mặt cậu.

Khuôn mặt bụ bẫm nghiêm lại, nói rõ ràng: “Cậu Thời Khiêm, cậu đừng bắt nạt anh Diên Ninh nữa.”

“Cậu lớn hơn anh ấy, nên nhường anh ấy chút đi.”

Hạ Thì Khiêm:…

Trong lòng lại chua loét.

 

Lúc Hạ Tĩnh Thư 3 tuổi, Qúy Kiều cho bé đi học cùng trường mẫu giáo với Đường Diên Ninh.

Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, Quý Kiều cẩn thận bện cho con gái hai cái đuôi sam.

Từ nhỏ tóc Mạn Mạn đã mọc rất tốt, lên ba tuổi tóc bé đã vừa nhiều vừa dài.

 Một trong những việc Quý Kiều thích nhất là chưng diện cho con gái, buộc cho con gái các kiểu tóc xinh đẹp.

Mỗi lần hai mẹ con ra đường, tỉ lệ người khác quay đầu lại đều rất cao.

“Được rồi, Mạn Mạn.” Qúy Kiều nhìn gương, rất hài lòng về tay nghề của bản thân.

Mạn Mạn chớp chớp đôi mắt, vui vẻ ra mặt: “Mẹ buộc đẹp thật đấy.”

Là một mỹ nữ nhỏ, từ nhỏ bạn học Hạ Mạn Mạn đã có gout thẩm mỹ của chính mình, ngay cả váy mặc buổi sáng cũng là tự mình chọn, váy trắng công chúa.

Quý Kiều ngồi xổm xuống, thơm con gái một cái: “Hôm nay chúng ta phải đi mẫu giáo rồi!”

Mạn Mạn ở to đôi mắt: “Cùng với anh Diên Ninh ạ?”

Quý Kiều cười giải thích: “Các con học cùng một trường mẫu giáo, nhưng không cùng lớp. Anh Diên Ninh đi học sớm hơn con một năm mà.”

Mạn Mạn “ò” một tiếng, không hiểu lắm mà gật gật đầu.

Ngày đầu tiên Mạn Mạn đi mẫu giáo, là bậc cha mẹ, Quý Kiều và Hạ Thì Lễ rất có cảm giác nghi thức mà đi cùng cô bé.

Đến cổng trường mẫu giáo, giáo viên đã ở đó tiếp đón từ sớm cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng Mạn Mạn!”

Mạn Mạn: “Chào buổi sáng, cô giáo.”

Sau khi kiểm tra sức khỏe như thường lệ, Mạn Mạn đeo balo nhỏ của mình vẫy tay tạm biệt bố mẹ.

“Tạm biệt nha bố mẹ!”

Quý Kiều vẫy vẫy tay: “Tạm biệt!”

Nhìn thấy bóng dáng con gái khuất dần, cô khẽ thở ra: “Nhìn có vẻ Mạn Mạn thích ứng rất tốt đây.”

Ngày đầu tiên cô đi mẫu giáo còn khóc không ra hơi, vốn dĩ cứ lo Mạn Mạn sẽ khóc, ai ngờ con gái lại còn chẳng buồn chút nào.

Hạ Thì Lễ cười: “Có lẽ là giống anh.”

Quý Kiều cũng cười, không phản đối.

Thực ra mà nói, Mạn Mạn dường như giống bố hơn một chút, thậm chí là cả phong cách làm việc bình tĩnh, rất mang hương vị của Hạ Thì Lễ.

Nhưng khiến Qúy Kiều không ngờ rằng là, buổi sáng Mạn Mạn vẫn còn tốt đến chiều lúc tan học đã biến thành dáng vẻ khác.

Đôi mắt nước mắt tùm lum, khóe môi mím lại, giống như là đã phải chịu uất ức.

Quý Kiều bị dọa hết hồn, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi bé bị làm sao.

Tay Mạn Mạn kéo kéo làn váy, vô cùng uất ức mà nói: “Váy bẩn rồi.”

Quý Kiều cúi đầu, chỉ nhìn thấy làn váy màu trắng đã có thêm một vết bẩn đậm màu.

Giáo viên thấy vậy, chủ động đến giải thích, nói là lúc ăn cơm các bạn nhỏ khác không cẩn thận vương canh lên váy của Mạn Mạn.

Quý Kiều khẽ thở ra, xoa gáy con gái an ủi.

“Không sao, khi nào về giặt sạch là được mà.”

“Có muốn đợi anh Diên Ninh không? Mẹ đưa anh về chơi với con một lúc nhé.”

Mạn Mạn học lớp mầm, tan học sớm hơn Đường Diên Ninh một chút.

Nhưng Quý Kiều nhìn một vòng xung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng của bảo mẫu nhà họ Đường.

Mạn Mạn hít hít mũi: “Anh Diên Ninh đánh nhau, hình như là về trước rồi.”

Lúc cô bé hoạt động ngoại khóa thấy dì Tiền đến đón Diên Ninh rồi.

Quý Kiều ngạc nhiên: “Đánh nhau? Vì sao thế?”

Mạn Mạn cúi đầu, khóe môi mím lại, có hơi ngại ngùng.

“Anh ấy thấy váy con bẩn rồi… Xong rồi là, thì… tìm Lạc Lạc…. đánh nhau….”

Mạn Mạn ngập ngừng nói, Quý Kiều nghe mấy lần mới chắp vá ra được tiền căn hậu quả.

Có lẽ là Đường Diên Ninh thấy Mạn Mạn khóc, cho rằng cô bé bị bắt nạt nên mới tìm “đầu sỏ” tính sổ, sau đó mới xảy ra đụng chạm chân tay.



Nhưng mà giáo viên đã nhanh chóng can, còn gọi phụ huynh đến đón về.

“Lạc Lạc cũng về rồi à?” Quý Kiều tò mò.

Mạn Mạn khẽ gật đầu: “Lạc Lạc được ông bạn ấy đưa về rồi.”

Quý Kiều khé gật đầu: “Thì là Lạc Lạc không cẩn thận làm bẩn váy con sao?”

Mạn Mạn dẩu môi, “ừm” một tiếng.

Quý Kiều: “Là do Lạc Lạc không cẩn thận à?”

Mạn Mạn rủ mi, nhẹ giọng trả lời: “Vâng.”

Quý Kiều kiên nhẫn nói: “Vậy Mạn Mạn đừng trách Lạc Lạc được không?”

Mạn Mạn do dự một chút, rồi đồng ý: “Vâng.”

Nhớ đến dáng vẻ anh Diên Ninh bảo cô bé đừng để ý đến Lạc Lạc, Mạn Mạn do dự một chút rồi vẫn quyết định nghe lời mẹ.

Còn về anh Diên Ninh… để sau đi.

 

Trẻ con mau quên, sau khi chuyện không vui lần này qua đi, rất nhanh Mạn Mạn đã vui vẻ trở lại.

Vì lý do công việc, Quý Kiều chỉ có thể đưa đón Mạn Mạn đi học ngày đầu tiên.

Thấy con gái thích ứng tốt, cô cũng yên tâm giao việc đưa đón cho bảo mẫu phụ trách.

Chớp mắt cái đã ba tháng trôi qua, Mạn Mạn quen được rất nhiều bạn mới ở lớp mẫu giáo.

Ngày nào cô bé cũng vui vẻ ra cửa, rồi lại phấn khởi quay về.

Tháng 12, hôm nay ở Hối Đồng đón một trận tuyết đầu tiên trong năm.

Giáo viên lớp mẫu giáo đưa các bạn nhỏ đi ngắm tuyết, sờ tuyết, đọc những câu chuyện về người tuyết.

Lúc về Mạn Mạn vui vẻ vô cùng, ở nhà ríu rít nói hồi lâu.

Đến tối, Mạn Mạn vui vẻ cả một ngày đã đi ngủ từ sớm.

Quý Kiều đang định đi tắm thì thấy Hạ Thì Lễ lấy áo khoác của cô từ trong tủ quần áo ra.

“Ra ngoài dạo chút.”

Quý Kiều hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu.

Cô mặc áo khoác, đi xuống nhà cùng Hạ Thì Lễ.

Mùa đông mau tối, bên ngoài đã tối đen, chỉ có bóng đèn đường vẫn chiếu ra những chùm sáng vàng nhạt.

Trên ngọn cây và cỏ dưới đất đều được phủ một lớp tuyết mỏng.

Quý Kiều có hơi ngạc nhiên: “Lúc em tan làm vẫn chưa có đâu.”

Hạ Thì Lễ cười: “Anh vừa mới phát hiện ra, vậy nên gọi em cùng đi xuống ngắm tuyết.”

Quý Kiều hơi cảm động, ngẩng đầu nhìn Hạ Thì Lễ.

Người đàn ông với khuôn mặt góc cạnh càng trở nên thành thục, vóc dáng cao ráo hiện ra dưới ánh đèn đường.

Đã nhiều năm như vậy, lúc cô nhìn anh vẫn sẽ động lòng.

Giống như hồi 18.

Hai người dắt tay nhau tản bộ, nhớ Mạn Mạn nên cũng không đi quá xa.

Trời dần trở lạnh, không gian trong tiểu khu yên tĩnh, người đi bộ không nhiều, chỉ thỉnh thoảng có những âm thanh thuộc về những chiếc xe ô tô đang trở về nhà lướt qua.

Trên đường trở về, Quý Kiều đột nhiên nổi hứng, làm nũng đòi được cõng.

Hạ Thì Lễ ngoan ngoãn đứng dưới bậc thềm, khẽ cong eo.

Quý Kiều đứng trên bậc thềm, thuận thế ôm lấy cổ Hạ Thì Lễ, chân cũng quặp chặt.

Giây tiếp theo, hai tay Hạ Thì Lễ ôm lấy chân Quý Kiều, đứng thẳng người dậy.

Quý Kiều huơ huơ đôi chân, giống như là đang trở về thời sinh viên.

Dù cho là bao lớn, ở bên Hạ Thì Lễ cô rất dễ có thể tìm được niềm vui của tuổi 18.

Cô cúi đầu, môi dán bên tai Hạ Thì Lễ, khe khẽ hỏi anh: “Chồng à, năm sau lại là World Cup đó. Anh còn muốn cá với em không?”

Hạ Thì Lễ khẽ siết chặt tay, cười nói: “Tiếp em đến cùng.”

Trong tim Qúy Kiều như có một dòng nước ấm chảy qua, thuận thế khẽ hôn lên tai anh: “Được.”

Hạ Thì Lễ đi rất vững, Quý Kiều gần như không thấy xóc nảy gì.

Cô yên tĩnh nằm trên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, hơi thở phả vào cần cổ thon dài của anh.

Ánh đèn đường khiến bóng dáng chồng lên nhau của hai người dài ra rồi lại ngắn lại, những bông hoa tuyết bay lả tả rơi trên mái tóc đen.

Bỗng nhiên, phảng phất như là cùng nhau đi đến bạc đầu. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.