Chương trước
Chương sau
Cầu hôn là chuyện của anh

Cuối năm, tiệc cuối năm mỗi năm một lần của công ty đã đến.

Tiệc cuối năm của Vân Đằng được tổ chức tại một khách sạn trong thành phố.

Lúc Hạ Thì Lễ tham gia vào buổi tiệc, Quý Kiều đang ngồi xem TV ở nhà đợi anh về.

Lúc mới xem được một nửa, cô nhận được điện thoại từ Diêu Húc.

“Tiểu Kiều à…” Sau lưng Diêu Húc ồn ào, giọng cũng có cảm giác hơi bị nhịu.

Qúy Kiều thoáng chau mày: “Cậu lại uống nhiều rồi.”

“Không phải không phải!” Diêu Húc có chết cũng không thừa nhận, “Anh Hạ còn uống nhiều hơn tôi.”

“Cái gì?!” Quý Kiều ngỡ người, “Bị chuốc rượu à?”

Giọng Diêu Húc mơ mơ màng màng: “Ai dám chuốc rượu cậu ấy chứ? Cậu ấy tự uống đấy. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi thấy là do cậu ấy vui ấy.”

Sao Qúy Kiều có thể yên tâm được, vội vàng hỏi bữa tiệc khi nào kết thúc, cô đến đón người.

“Còn một mục rút thưởng nữa thôi. Bây giờ cậu qua là vừa.” Giọng Diêu Húc cà lơ phất phơ.

“Được, đến giờ đây.”

Quý Kiều cúp điện thoại, vội vàng thay quần áo, đội mũ và quàng khăn lên rồi xuất phát.

Xe ở nhà một cái mang đi tu sửa vẫn chưa lấy về, một cái Hạ Thì Lễ lái đi, Quý Kiều chỉ đành gọi xe đi đón người.

Buổi tối thứ sáu đường trên phố đều tắc, đợi đến lúc Quý Kiều đến đó thì đã là 10 giờ.

Cô đến cửa khách sạn, liếc một cái đã nhìn thấy Hạ Thì Lễ đang đứng trước cửa.

Anh mặc áo khoác màu đen, tóc chải chuốt cẩn thận, dáng người xuất chúng. Ánh đèn vàng chiếu lên người anh, khiến anh như có một lớp hào quang màu vàng nhè nhẹ.

Đêm đông, anh lại cứ đứng ở cửa, cổ và tai đều lộ ra ngoài.

Mắt Quý Kiều sáng lên, vội vàng chạy qua đó, quan tâm hỏi anh: “Sao anh lại đứng đây, có lạnh không?”

Đến rất gần anh cô mới phát hiện tai và mũi Hạ Thì Lễ có hơi đỏ, cũng không biết anh đứng đây hứng gió bao lâu rồi.

Hạ Thì Lễ không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô cười.

Khóe môi khẽ cong, ánh mắt hiện rõ vẻ dịu dàng dưới ánh sáng màu vàng quất,

Quý Kiều giơ tay xoa xoa mặt anh, bàn tay ngay tức khắc bị lạnh.

Cô rụt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạnh như vậy.”

“Anh đang đợi em.” Hạ Thì Lễ đột nhiên lên tiếng.

“Vậy vào xe mà đợi chứ.” Quý Kiều nâng tay anh, ngẩng đầu lên hỏi, “Xe đâu?”

Hạ Thì Lễ chỉ về phía sau khách sạn, xe đang đỗ ở đó.

Lúc hai người cùng đi về phía xe, Quý Kiều có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Hạ Thì Lễ.

Nghĩ đến việc Diêu Húc bảo anh đã uống nhiều rồi, Quý Kiều không nhịn được mà dặn dò: “Sau này uống rượu rồi thì đừng đứng hứng gió, dễ bị đau đầu.”

Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, đột nhiên lên tiếng: “Anh chỉ là muốn nhìn dáng vẻ em đến đón anh thôi.”

Giọng điệu anh mang theo chút ấm ức khó phát hiện ra.

Bước chân Quý Kiều hơi khựng lại, ngẩng đầu ngơ người nhìn anh.

Cô cực kì công nhận, Hạ Thì Lễ uống say rồi.

Nếu không anh cũng sẽ không có những hành động và giọng điệu trẻ con như vậy.

Nhưng mà…cũng rất là dễ thương đấy.

Quý Kiều rất ít khi thấy một dáng vẻ khác của anh ngoài dáng vẻ trưởng thành đĩnh đạc, chỉ cảm thấy tim cũng mềm nhũn ra.

Cô nghiêng đầu nhìn anh cười, giọng nói trong trẻo: “Bảo bối, em đến rồi này! Cùng anh về nhà nhé!”

Môi cô cong cong, khóe mắt mang theo ý cười.

Hạ Thì Lễ biết cô đang trêu anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Giây tiếp theo, tay Quý Kiều liền quấn lên, kéo tay anh đi về phía xe.

Lên xe, Quý Kiều nhanh chóng mở điều hòa, sau đó cúi đầu nhập chỉ đường.

Cô quay đầu sang nhìn Hạ Thì Lễ một cái, vui vẻ nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong liền đạp chân ga, ra khỏi gara.

Hạ Thì Lễ dựa ra sau ghế, nghiêng đầu yên tĩnh nhìn cô, khóe miệng bất giác cong lên.

“Vậy nên tiệc cuối năm anh đã rút thưởng được cái gì?” Quý Kiều nói chuyện phiếm với anh.

Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Chẳng gì cả.”

Quý Kiều: “Xem ra năm nay anh không được may mắn rồi.”

“Không, anh cảm thấy anh rất may mắn.” Anh lại phản bác với giọng điệu chắc chắn.

Quý Kiều hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh.

Trong thoáng chốc mặt Qúy Kiều hơi nóng, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía trước.

Trong xe tối om, lộ rõ lên đường cong khuôn mặt cô, khóe môi vì những lời anh vừa nói mà cong lên.

Hạ Thì Lễ nhắm mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt mà anh đã ấn tượng sâu sắc.



Lúc đó anh đang ở trong xe, vô cùng hâm mộ mà nhìn cảnh tượng Quý Kiều đến đón Thường Ninh Viễn.

Hôm nay, người Quý Kiều đến đón trở thành anh, anh không cần phải hâm mộ ai cả.

Tất nhiên là Quý Kiều không biết trong lòng Hạ Thì Lễ đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy Hạ Thì Lễ uống say rồi dính người đến mức đáng yêu.

Đặc biệt là lúc sau khi hai người về đến nhà, trạng thái dính người này càng dần trở thành sự tiếp xúc thân mật giữa răng môi và cơ thể.

Quý Kiều bị đè lên tường, bị hôn đến khó mà chống đỡ được.

Mùi rượu nhàn nhạt từ miệng Hạ Thì Lễ lan ra, vậy mà cô lại không cảm thấy khó chịu chút nào.

Nụ hôn nóng rực từ môi xuống đến cằm, rồi lại dần đi xuống dưới, trong đầu Quý Kiều đột nhiên có một suy nghĩ không tên, cảm thấy bản thân giống như một cái cổ vịt đang bị gặm.

Cô không kìm được mà khẽ cười, cổ lập tức bị cắn một cái trừng phạt.

“Cùng nhau tắm.” Một tay Hạ Thì Lễ đặt cạnh cô, một tay khác nâng mặt cô.

Ánh mắt cô sâu lắng rực lửa, giọng vừa thấp vừa khàn.

Vốn lúc ở nhà Quý Kiều đã tắm rồi, nhưng bị anh nhìn như vậy cô liền không nói ra lời từ chối.

Trên trời dưới đất, bạn trai đáng yêu uống say rồi là to nhất.

Cô chỉ đành phải để bị kéo vào nhà tắm một lần nữa.

Nước ấm và nụ hôn nóng rực cùng lúc ập đến, Quý Kiều cảm thấy bản thân có hơi choáng váng, vậy mà lại là do người say rượu náo loạn.

Khóe mắt cô có một vài giọt nước mắt vừa vui thích vừa khó chịu, che miệng khe khẽ nức nở.

Đợi đến lúc hai người tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại giường, Hạ Thì Lễ vẫn ôm chặt Qúy Kiều trong lòng, thoải mái hôn hít.

Mặt Qúy Kiều ửng hồng, ánh mắt long lanh.

“Kiều Kiều, hôm nay anh rất vui.” Cằm Hạ Thì Lễ để ở cổ Quý Kiều, thân thiết cọ cọ, thấp giọng nói.

“Ừm” Mắt Quý Kiều nặng trĩu, khẽ đáp một tiếng liền muốn ngủ.

“Em không biết trước kia anh hâm mộ cậu ta thế nào đâu.” Hạ Thì Lễ cũng nhắm mắt lại, giọng càng nhỏ dần.

Hôm nay anh uống rượu, đầu có hơi nặng, sau khi buông thả xong lập tức liền buồn ngủ.

“Hâm mộ ai?” Quý Kiều hỏi.

Hô hấp của Hạ Thì Lễ nặng lại trầm, không trả lời.

Quý Kiều nghĩ nghĩ, chỉ cho rằng anh đang nói đến chuyện hồi đại học.

Không phải chứ, còn để ý những chuyện này nữa cơ à?

Suy tư vài giây, cô quyết định vẫn nên dỗ bạn trai mà dường như chẳng bao giờ nổi giận của bản thân.

“Hồi đó em còn chưa trở về mà…”

Cô nhẹ giọng nói, lại khẽ hôn lên môi anh: “Yêu anh, bảo bối.”

Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, hơi hé mắt: “Người em thích đầu tiên không phải là anh, anh không trách em.”

Trong lòng Qúy Kiều thoáng nặng trĩu, vừa chua vừa chát.

Bản thân cô chưa từng yêu thầm bao giờ, không hề biết yêu thầm một người sẽ là cảm giác như thế nào.

Nhưng lúc này chỉ nghe Hạ Thì Lễ nói một câu như vậy, trái tim cô như bị cấu một cái.

Còn chưa kịp nói cái gì, môi lại bị che lại.

Hạ Thì Lễ hôn cô, giọng nói khàn khàn mơ hồ truyền đến: “Nếu như có kiếp sau, em có thể yêu anh ngay từ đầu hay không?”

Có thế giống như anh thích em hay không, là kiểu mà ngay ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy anh rất đặc biệt?

Mỗi người mỗi ngày đều gặp rất nhiều người, cao có thấp có, béo có gầy có, trưởng thành có ngây thơ có…

Trong dòng người đó, nếu như có một người khiến bạn có hảo cảm ngay từ lần gặp đầu tiên, vậy người đó nhất định rất đặc biệt.

Người mà mình thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mãi mãi sẽ là người khó quên nhất.

Giọng Hạ Thì Lễ mang theo sức hút, giống như lông vũ khẽ cào tai Quý Kiều, vừa mềm lại vừa ngứa.

Khóe mắt cô bỗng hơi cay.

Cô nhớ bản thân đã từng nói với Hạ Thì Lễ, nếu như có lần sau, hy vọng anh có thể chủ động hơn một chút.

Đó là điều cô mong chờ ở anh.

Như hóa ra, anh cũng mong chờ ở cô.

Qúy Kiều hít mũi, gật đầu: “Được, nếu như có lần sau, anh chính là tình yêu sét đánh của em, được không?”

Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Anh nhắm mắt lại, càng ôm chặt người trong lòng hơn: “Ngủ đi, ngày mai còn phải qua chỗ bố mẹ anh.”

Quý Kiều đáp lại một tiếng, tìm một tư thế thoải mái rồi ôm eo Hạ Thì Lễ, nhắm mắt lại.

 

Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của tháng 12, cũng là thứ bảy, vừa lúc sau đó là tết dương.

Hai người đến trung tâm thương mại mua ít đồ trước rồi mới lái xe đến nhà họ Hạ.

Hạ Thì Lễ vừa mới ấn chuông, cửa liền được mở ra từ bên trong.

Hạ Thì Khiêm vui vẻ kêu lên: “Anh chị đến rồi!”

Quý Kiều thay giày, cười đưa mô hình ô tô mà bản thân mua cho Hạ Thì Khiêm: “Qùa năm mới nhé!”



“Cảm ơn chị tiểu Kiều!” Hạ Thì Khiêm nhận lấy, bành bạch chạy về phòng của mình.

Mấy phút sau lại chạy ra, hai tay giấu ra sau lưng ra vẻ bí ẩn.

“Em cũng có quà tặng cho chị!” Hạ Thì Khiêm nói.

Quý Kiều ngạc nhiên vô cùng, ngồi xổm xuống cười hỏi: “Thật không? Là gì vậy?”

Hạ Thì Khiêm đưa tay ở phía sau lưng ra, một bức vẽ của bạn nhỏ hiện ra trước mắt Qúy Kiều.

Trong tranh là bóng lưng của một nam một nữ đứng trên ban công.

Người nam cao hơn người nữ nửa cái đầu, cánh tay thân mật ôm lấy vai người nữ.

Ngoài cửa là pháo hoa rực rỡ và ánh trăng tuyệt đẹp.

Nét vẽ bức tranh rất đơn giản nhưng lại hài hòa ấm áp một cách kỳ lạ.

“Wow!” Qúy Kiều kêu một tiếng khoa trương, nhận lấy bức tranh, “Cảm ơn Thì Khiêm. Là em vẽ hả?”

Hạ Thì Khiêm gật gật đầu: “Vẽ chị với anh em đấy.”

“Vẽ đẹp thật đấy!” Quý Kiều cảm động không thôi, cánh tay không cầm gì giơ ra ôm Hạ Thì Khiêm.

Chỉ là bạn học nhỏ lớp 2 thôi mà bản thân đã thoáng mang đến cảm giác là một người đàn ông rồi.

“Không cần cảm ơn.” Hạ Thì Khiêm quay đầu đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hai người nhanh chóng kết hôn rồi sinh cháu để chơi với em là được.”

Quý Kiều ngạc nhiên: “Không phải là em có rất nhiều bạn sao?”

Hạ Thì Khiêm khẽ lắc đầu, trả lời như thật: “Không giống nhau.”

Hạ Thì Khiêm sinh muộn, là người nhỏ nhất trong thế hệ này. Văn Úc từng đùa đợi anh của cậu nhóc sinh con, cậu sẽ được lên chức.

Người nói vô ý, người nghe có tình.

Bạn học nhỏ Hạ Thì Khiêm từ đó liền nhỡ kỹ, đợi anh cậu có con thì cậu có thể trở thành người lớn rồi.

Vậy nên cậu vẫn luôn mong ngóng anh trai và chị tiểu Kiều kết hôn rồi có con.

Quý Kiều khẽ cười: “Vậy em đợi thêm chút nha.”

Hạ Thì Lễ ở bên cạnh yên lặng nhìn hai người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tươi cười của Quý Kiều hồi lâu, như có suy nghĩ gì.

Sau ăn xong bữa trưa, Hạ Thì Lễ và bố vào thư phòng nói chuyện, Quý Kiều thì chơi lego cùng với Hạ Thì Khiêm.

Hai người vẫn luôn ở nhà họ Hạ chơi đến buổi chiều mới rời đi.

Vốn Văn Úc định giữ lại bọn họ thêm chút nữa, nhưng biết bọn họ định đi xem ca nhạc thì chỉ đành từ bỏ.

Hạ Thì Lễ đã mua vé từ sớm, cùng Quý Kiều đến đài truyền hình xem ca nhạc mừng năm mới.

Đây là lần đầu tiên Quý Kiều được xem tận mắt chương trình mừng năm mới, mới lạ lại náo nhiệt.

Hết ngôi sao này đến ngôi sao khác, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đến 12h, tất cả mọi người đều đếm ngược.

Không khí sôi động lại hân hoan, âm thanh đếm ngược như đang vang vọng trong không trung.

Con số trên màn hình lớn đếm ngược từ 10.

3!

2!

1!

0!

Đếm ngược kết thúc, trên sân khấu bùng lên những đóa pháo hoa.

Tất cả mọi người đều hoan hô.

Vào thời khắc mọi người người ồn ào, trái tim Quý Kiều cũng theo đó mà nhảy nhót.

Trong không khí náo nhiệt, Hạ Thì Lễ nói bên tai cô: “Kiều Kiều, thật ra anh có một bí mật muốn nói với em.”

“Gì thế?” Quý Kiều ngạc nhiên.

Hạ Thì Lễ khẽ mím môi, dường như có hơi khó nói.

“Hôm đó anh vô ý xem được kế hoạch năm mới của em.”

Quý Kiều nhớ đến những chữ bản thân đã viết trong kế hoạch cuộc sống, ngạc nhiên nhướn mày.

“Anh…”

Hạ Thì Lễ: “Anh chỉ muốn nói với em, cầu hôn là chuyện của anh, em đừng có nói.”

Quý Kiều mím môi, định nói bản thân thực ra không cần nghi thức cầu hôn này.

Ai ngờ Hạ Thì Lễ lại nói trước cô: “Kế hoạch năm mới của em, cũng là nguyện vọng trong năm mới của anh. Anh không muốn trong cuộc sống của chúng ta có nuối tiếc gì, vậy nên…”

Anh dừng lại một chốc, khẽ cười, nói: “Vậy nên mong em kiên nhẫn đợi chút nhé.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trước mắt định viết ít ngoại truyện về cuộc sống thường ngày và thế giới song song, mọi người thấy sao?

Hết chương 77

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.