“Đừng kết hôn với Thường Ninh Viễn”
Hạ Thì Lễ biết hành động của bản thân có hơi qua loa.
Sau khi Quý Kiều nói rõ về thái độ của bản thân, anh không nên nhanh như vậy đã lại cầu hôn cô.
Thậm chí phương thức cầu hôn anh cũng không có thời gian chuẩn bị, chỉ vội vàng mua hoa và nhẫn về nhà.
Nhưng anh không quan tâm được nhiều đến như vậy.
Nóng đầu lên thì để nóng đầu lên đi.
Cùng lắm thì, lại bị cô từ chối lần nữa.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng nhè nhẹ từ hành lang hất vào.
Hai người đứng trong bóng tối nhìn nhau vài giây.
Quý Kiều sững sờ nhìn khuôn mặt Hạ Thì Lễ, hồi lâu vẫn chưa hồi thần.
Hạ Thì Lễ bỗng giật mình nhận ra các bước của mình dường như sai sai.
Anh cong một chân, muốn quỳ một gối xuống.
Quý Kiều nhận ra hành động của anh, nhanh chóng ôm lấy eo anh, ngăn cản hành động tiếp theo của anh.
“Không cần quỳ.” Cô hít hít mũi, nhẹ giọng nói.
“Cầu hôn thì đều phải quỳ mà.”
Hạ Thì Lễ nhìn cô, giọng nói dịu dàng.
Quý Kiều ôm chặt thắt lưng anh, khẽ lắc đầu: “Thực sự không cần…”
Cho dù cô đồng ý kết hôn hay không, cô đều không cần Hạ Thì Lễ quỳ.
“Đây là…” Hạ Thì Lễ ngập ngừng, giọng mang theo sự mất mát, “Từ chối anh à?”
Trong lòng Quý Kiều loạn như cào cào, nhất thời không biết trả lời anh thế nào.
Hạ Thì Lễ đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-trung-sinh-roi/3458854/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.