Quý Kiều khoanh tay trước ngực, chiếc váy chữ A khẽ đung đưa trong gió.
Cô nhìn chằm chằm Thường Ninh Viễn, biểu cảm nghiêm túc, khẽ thở dài: “Đừng giả vờ. Anh đừng có nói với tôi là anh không biết Trần Cách.”
Thường Ninh Viễn nhăn mày cẩn thận suy nghĩ một lát, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự tổn thương: “Người quen biết với cô ta không phải anh, em đừng vu oan cho anh.”
Anh ta ngừng lại, rồi lại hỏi: “Em nói sắp xếp cái gì? Anh không hiểu?”
Không biết là anh ta giả vờ quá tốt hay anh ta thực sự không biết, vậy mà Quý Kiều không nhìn ra chút dấu vết nào của việc giả vờ trên khuôn mặt anh ta.
Nếu như không phải là do Thường Ninh Viễn làm, vậy việc Trần Cách đến Vân Đằng giống như lời nguyền ám vào cô vậy…
Cô bỗng lạnh người.
Thường Ninh Viễn bước tới hai bước, quan tâm nhìn Quý Kiều: “Sao vậy, em lại nhìn thấy cô ta à?”
Quý Kiều bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Thường Ninh Viễn không chớp mắt quan sát phản ứng của anh ta.
“Cô ta đang thực tập ở Vân Đằng.” Cô nói từng chữ một.
Thường Ninh Viễn ngẩn ra vài giây, bỗng nhận ra.
“Cô ta thực tập ở công ty Hạ Thì Lễ, nên em nghi ngờ anh sao?”
Anh ta khẽ “à” một tiếng, trong giọng nói rầu rĩ mang theo chút tự giễu: “Hóa ra anh ở trong lòng em là người như vậy…”
Quý Kiều im lặng, mái tóc dài bị gió thổi tung bay.
Thường Ninh Viễn ở đời này nhìn qua thì chưa làm điều gì thực sự tổn thương cô, nhưng anh ta thực sự đã từng uy hiếp cô.
Thêm cả mấy cái đức hạnh khiến người ta cạn lời ở đời trước, Quý Kiều cảm thấy việc cô không tin tưởng anh ta là chuyện hiển nhiên thôi.
“Thực ra….là em sợ phải không?” Giọng Thường Ninh Viễn dần nhẹ hơn, giọng nói dịu dàng, “Em sợ Hạ Thì Lễ sẽ động lòng với cô ta?”
Anh ta rất nhanh đã phản ứng lại được, tìm được điểm Quý Kiều đang lo lắng nhất.
“Kiều Kiều, trên đời này anh hiểu em nhất. Nếu như em sợ, thì về bên cạnh anh đi. Anh bảo đảm sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, em bắt anh viết cam kết gì cũng được.”
Quý Kiều chau mày, không thể tin được mà nhìn anh ta.
“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy hả?!”
Thường Ninh Viễn hỏi lại: “Anh nói không đúng sao? Chỉ có anh biết em đã trải qua những gì, để ý đến việc gì nhất.”
“Sự nghiệp bây giờ của anh cũng không tệ, em quay lại, anh sẽ không để em chịu khổ như đời trước…”
“Đủ rồi!” Quý Kiều ngắt lời anh ta, “Ngoại tình chỉ có 0 lần và vô số lần, cho dù anh có đưa hết tài sản cho tôi tôi cũng không tin.”
Thường Ninh Viễn im lặng, khóe mắt đỏ lên.
Anh ta lại gần Quý Kiều, bả vai hơi run run, gầm nhẹ: “Chẳng lẽ em muốn anh phải đào tim ra cho em xem thì em mới tin anh sao?!”
Thường Ninh Viễn thực sự sắp tuyệt vọng rồi.
Cho dù anh ta bảo đảm hay thề thốt thế nào, tim Quý Kiều vẫn cứng như đá, không nỡ cho anh ta một cái liếc mắt.
Đã lâu như vậy rồi, đến bây giờ anh ta vẫn không kết bạn wechat được với cô, chỉ đành trộm theo dõi cuộc sống hàng ngày của cô trên các nền tảng khác.
Quý Kiều hơi ngạc nhiên, quay đầu qua.
Giọng thờ ơ: “Không cần phải vậy, cũng không cần thiết.”
Cổ họng Thường Ninh Viễn nghẹn lại: “Em không tin anh như vậy, chẳng lẽ em tin Hạ Thì Lễ sao?”
Hàng mi anh ta khẽ run rẩy, ảm đạm nói: “Làm sao em có thể chắc chắn được rằng sau khi em kết hôn với cậu ta thì cậu ta sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em chứ?”
“Cho dù bây giờ ở trước mặt em thì cậu ta biểu hiện rất tốt, nhưng vậy thì em cũng có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ một lòng một dạ với em cả đời sao?”
Những lời của Thường Ninh Viễn giống như một cục đá đập vào tim Quý Kiều.
“Ai nói chúng tôi sẽ kết hôn chứ?” Quý Kiều không kiên nhẫn mà ngắt lời anh ta lần nữa, khuôn mặt nghiêm lại, “Ít nhất thì trong khoảng thời gian này sẽ không.”
Trong lòng Thường Ninh Viễn bỗng lóe lên sự vui sướng, nhưng trên mặt lại không để lộ ra dấu vết gì, hỏi lại: “Tại sao chứ?”
Trên khuôn mặt Quý Kiều đầy vẻ tự giễu: “Anh cho rằng với tình trạng Trần Cách vẫn ở Vân Đằng như bây giờ tôi sẽ kết hôn sao?”
Trần Cách giống như ngọn núi lửa đang ngủ yên ở đó, bản thân cô không biết rằng ngọn núi lửa ấy đã chết chưa hay khi nào nó sẽ phun trào.
“Thường Ninh Viễn, anh nói không sai, đúng là chỉ có anh biết tôi đã trải qua những gì. Mấy chuyện đê hèn của anh và Trần Cách cũng chỉ có tôi biết.”
Lúc nhìn Thường Ninh Viễn lần nữa, ánh mắt Quý Kiều còn mang theo nỗi hận.
“Vậy nên… anh có biết tôi hận anh thế nào không?”
Giọng nói lạnh lùng cương quyết giống như một con dao, đâm thật mạnh vào trong tim Thường Ninh Viễn.
Anh ta cho rằng Quý Kiều chỉ là không yêu anh ta, nhưng hóa ra không chỉ vậy, cô hận anh ta.
Trong lòng Thường Ninh Viễn đau đớn không thôi, máu chảy cuồn cuộn ra ngoài.
Anh ta không kìm lòng được giơ tay lên, giọng khàn khàn: “Kiều Kiều…”
Cánh tay anh ta vừa giơ lên, bỗng một cú đấm mạnh mẽ đập vào phía sau anh ta.
Nhất thời Thường Ninh Viễn không phản ứng kịp, bên hông đau nhói dữ dội.
Anh ta lảo đảo mấy bước, không kìm được mà cong eo ôm lấy thắt lưng, hít một hơi.
Lúc ngẩng lên, anh ta thấy Hạ Thì Lễ ôm lấy eo Quý Kiều, khuôn mặt tràn đầy tức giận nhìn anh ta.
Quý Kiều cũng bị chuyện xảy ra bất ngờ này làm ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Hạ Thì Lễ.
Đây là lần đâu cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận như này trên khuôn mặt anh, eo cô bị anh ôm chặt, có hơi đau.
“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có mà quấy rầy bạn gái tôi.” Hạ Thì Lễ lạnh lùng nhìn người đàn ông đang gập người ôm eo, giọng lạnh như băng.
Thường Ninh Viễn đứng thẳng người dậy, không nói câu nào.
Hạ Thì Lễ đánh rất mạnh, anh ta không cần nhìn cũng biết chắc chắn kiểu gì anh ta cũng bị bầm tím.
Hai người mặt đối mặt, không tiếng động giằng co một lúc.
Ánh mắt Thường Ninh Viễn chuyển lên người Quý Kiều.
Trong sắc trời nhá nhem, cô dựa sát vào người Hạ Thì Lễ, nghiêng đầu chăm chú nhìn Hạ Thì Lễ, ánh mắt sáng long lanh như những vì sao.
Làn váy bị gió thổi bay cuốn lấy ống quần Hạ Thì Lễ, thân mật quấn lấy nhau, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Trên người Thường Ninh Viễn đau nhói, trong lòng còn đau đớn hơn.
Rõ ràng là Hạ Thì Lễ ra tay, vậy mà ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh ta.
Nắm tay Thường Ninh Viễn siết chặt lại, khóe môi khẽ run rẩy, có suy nghĩ muốn đánh nhau một trận.
Hạ Thì Lễ dường như nhìn thấy được suy nghĩ của anh ta, tay dần buông eo Quý Kiều ra.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Thường Ninh Viễn, chậm rãi sắn tay áo lên, cả người toát ra khí thế sắc bén mạnh mẽ.
Quý Kiều bị hành động của anh dọa ngây người, vội vàng ôm lấy eo anh.
Vội vàng thúc giục anh: “Chúng ta đi thôi!”
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, cô có thể cảm thấy thỉnh thoảng có ánh mắt những người xung quanh nhìn lại đây.
Hai người này lại đánh nhau ở dưới công ty thì làm sao đây? Định thu hút ánh nhìn của người khác sao?
Quý Kiều quay đầu sang, chau mày nhìn Thường Ninh Viễn đang siết chặt nắm đấm: “Anh còn chưa đi sao?”
Anh ta thực sự rất muốn đánh với Hạ Thì Lễ một trận.
Hạ Thì Lễ rủ mắt nhìn Quý Kiều đang lo lắng, khẽ thở dài.
“Đi thôi.”
Anh lại ôm vai cô, đi về phía đỗ xe.
Thường Ninh Viễn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía bóng lưng dần xa dần của hai người.
Thật lâu sau, anh ta cúi đầu gửi tin nhắn, rồi cũng xoay người rời đi.
Chân Chân ngây người đứng trong công ty nhìn hết mọi chuyện, hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại. Điện thoại đúng lúc vang lên, là Thường Ninh Viễn gửi tin nhắn đến.
“Cô Lý, thực sự xin lỗi. Tôi bỗng có việc gấp, lần sau nói chuyện sau nhé.”
Nhìn dáng vẻ Thường Ninh Viễn như vậy rõ ràng là rất thích Quý Kiều.
Càng khiến cô ta ngạc nhiên là, người bạn trai vẫn luôn tốt tính của Quý Kiều vậy mà lại ra tay đánh người…
Mối quan hệ của ba người họ, không cần nói cũng đoán ra được. Chân Chân che lại trái tim đang đập thình thịch, thật lâu sau mới rep lại một chữ “Được.”
Sau khi lên xe, bầu không khí giữa hai người có chút trầm mặc.
Khuôn mặt Hạ Thì Lễ nghiêm lại, không nói một lời nào, khởi động xe.
Hơi thở buồn bực tức giận bao lấy toàn thân anh.
Lần trước ở hôn lễ của Tiền Tĩnh Tĩnh, anh kiềm chế suy nghĩ đến gần nghe trộm của bản thân, yên tĩnh đứng bên ngoài đợi.
Nhưng đó đã là sự kiên nhẫn và phong độ hết mức có thể của anh đối vơi Thường Ninh Viễn rồi.
Anh không ngờ rằng, hôm nay lại nhìn thấy Thường Ninh Viễn ở dưới công ty Quý Kiều.
Anh đỗ xe xong, gắng đợi một vài phút liền không nhịn được nữa.
Anh không muốn giữa Thường Ninh Viễn và Quý Kiều có những cuộc nói chuyện dư thừa nào.
Lúc thấy Thường Ninh Viễn lại có ý đồ đụng vào Quý Kiều, sự ghen tuông và tức giận trong lòng anh càng đạt đến đỉnh điểm.
Hạ Thì Lễ thừa nhận vừa rồi anh không bình tĩnh, nhưng anh chả có cách nào.
Cứ cho là đời trước hai người họ có sự ràng buộc, thì anh cũng không có cách nào chấp nhận được việc nhường Quý Kiều cho Thường Ninh Viễn.
Việc đã qua là đã qua, rõ ràng bây giờ Quý Kiều là của anh!
Quý Kiều khẽ hé môi, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Khi vẫn còn suy nghĩ sắp xếp lại câu từ, ngẩng mặt lên lần nữa thì cô chợt nhận ra đường đi có sai sai.
Cô quay sang nhìn Hạ Thì Lễ, vô thức hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Không biết.” Khuôn mặt Hạ Thì Lễ bình tĩnh, trả lời cô.
Anh nhìn gương chiếu hậu, giẫm ga tăng tốc.
Đi đâu cũng được, chỉ cần không có người đàn ông ở phía sau kia là được.
Quý Kiều bị tốc độ lúc nhanh lúc chậm và mấy cái khúc cua đột ngột xuất hiện này làm cho váng đầu, mấy lần đổ về phía trước rồi lại bị dây an toàn giữ lại.
Mấy lần cô định nói chậm thôi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh với hàng lông mày nhíu lại, lời cô định nói lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Trong lòng cô khẽ cảm thán, yên lặng để Hạ Thì Lễ thể hiện kỹ thuật lái xe của anh.
Bánh xe màu đen tạo thành vài vệt cong trên đường, phóng trên đường cao tốc.
Đợi đến lúc anh dừng lại, bầu trời gần như đã tối hẳn.
Khung cảnh tối om rất xa lạ, giống như một vùng dã ngoại hoang vu.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào rú phía xa xa và tiếng bánh xe đi qua.
Quý Kiều nhìn quanh một lượt, rồi lại nhìn sang Hạ Thì Lễ ở bên cạnh.
Trong xe không bật đèn, ngực anh khẽ phập phồng, ánh mắt nhìn về phía trước, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Hai tay anh tùy ý buông thõng bên chân, tay áo vẫn trong tình trạng sắn lên như vừa nãy.
Quý Kiều tháo dây ao toàn, tay nắm lấy tay Hạ Thì Lễ.
Người vẫn luôn im lặng bây giờ mới phản ứng lại, ngón tay khẽ động, nắm lấy tay cô.
Quý Kiều bật đèn trên xe lên, nhẹ giọng giải thích: “Có lẽ là anh ta đến tìm đồng nghiệp em…”
Hạ Thì Lễ quay sang nhìn cô, cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong lồng ngực, không kìm được mà lên án: “Cậu ta muốn đụng vào em.”
Giọng anh khàn khàn, dưới ánh đèn vàng nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh.
Bỗng trong lòng Quý Kiều nhói lên một cái, đau nhức như kim châm.
Cô khẽ mím môi, cởi cao gót ra, người nhẹ nhàng trèo qua chỗ anh, ngồi lên đùi Hạ Thì Lễ.
Còn chưa kịp nói gì, đèn trên đầu bị Hạ Thì Lễ tắt.
Trong bóng tối, ánh mắt Quý Kiều có chút mê mang và thắc mắc.
Giây tiếp theo, gáy cô bị giữ chặt, môi đón nhận một nụ hôn mãnh liệt.
Đôi môi ấm nóng vội vàng mà mãnh liệt tàn sát bừa bãi trên môi cô, đầu lưỡi vội vàng xâm nhập.
Lưỡi Quý Kiều bị quấn lấy hơi đau, khoang miệng tràn đầy hơi thở nhiệt tình ẩm ướt của người đàn ông.
Cô khẽ hừ, giống như không kịp hô hấp, hơi thở vừa nhanh vừa gấp.
Giống như đang muốn chứng minh gì đó, nụ hôn này vừa nóng bỏng vừa triền miên.
Thời gian giống như rất lâu rất lâu.
Trong xe bật điều hòa, nhưng Quý Kiều vẫn bị hôn đến nóng cả người.
“Ay.” Cô khẽ kêu, không được thoải mái mà khẽ dịch chuyển.
Cô mặc váy, bị chọc vào có hơi không thoải mái.
Hạ Thì Lễ ôm lấy lưng cô, hơi thở nóng ấm phả vào cổ cô.
“Em và cậu ta nói chuyện rất lâu.” Anh khẽ thở phì phò, vẫn không kìm được mà lên án.
Anh nghĩ đến bản thân bắt gặp một màn đó, sự ghen tị bốc lên.
Hình ảnh hai người đứng trước công ty, bóng dáng một cao một thấp.
Anh không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Quý Kiều, nhưng có thể nhận ra được ánh mắt cô đang nhìn Thường Ninh Viễn.
Bỗng nhiên, anh bỗng có một loại ảo giác trở về đời trước lúc anh phải đứng bên cạnh nhìn bọn họ.
Cho dù ngoài mặt anh dịu dàng và lễ độ thế nào nhưng sâu trong xương cốt cũng là một người đàn ông bình thường.
Huống hồ bao nhiêu năm như vậy, anh cũng chỉ từng thích Quý Kiều.
Rất khó chịu.
Khó chịu đến mức bây giờ anh muốn làm gì đó để chứng minh cô là của anh.
“Anh không thích, vậy lần sau em không để ý đến anh ta nữa.” Quý Kiều ôm anh, nhỏ giọng nói.
Dù sao Thường Ninh Viễn cũng không nhận, dù cho là anh ta nói thật hay nói dối, bản thân cô cũng không phải là không có kết luận gì.
Cằm cô dựa lên vai anh, quay đầu sang khẽ hôn lên tai anh.
Bàn tay Hạ Thì Lễ đang để trên eo cô siết chặt lại, hàng mi khẽ rủ che đi bóng tối trong mắt.
Hai người ôm nhau, tim anh đập rất nhanh.
“Kiều Kiều.” Hạ Thì Lễ không cầm lòng được mà gọi cô, có chút gian nan mà giải thích, “Anh không muốn can thiệp vào các mối quan hệ của em.”
Anh nâng mặt cô lên, nụ hôn ấm áp thân mật lại rơi xuống.
“Nhưng trừ cậu ta ra, được không?” Giọng anh hơi khàn, triền miên quẩn quanh giữa răng môi.
Tin Quý Kiều khẽ nhói đau, khe khẽ gật đầu.
“Được, không để ý đến anh ta.”
Cô ngập ngừng, lầm bẩm hỏi: “Vì sao lại để ý anh ta đến như vậy? Em thực sự không có cảm tình gì với anh ta.”
Động tác hôn cô của Hạ Thì Lễ khựng lại, mấy giây sau tiếp tục hôn cô mãnh liệt, thậm chí tham lam mà hôn sang các chỗ khác.
Mặt Quý Kiều bị nghẹn đến đỏ bừng, chỉ có thể nghĩ là hồi mới vào đại học cô qua lại với Thường Ninh Viễn khá gần gũi nên anh mới để ý người này đến vậy.
Nhưng rất nhanh, cô bị bàn tay trêu chọc đến mức chẳng còn tâm trạng nào nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Quý Kiều khẽ hít một hơi, cả người căng lên cong lại.
“Về nhà…về nhà.” Giọng cô đứt đoạn.
Hạ Thì Lễ nặng nề thở ra, giọng bị đè nén đến khàn khàn: “Có muốn ăn tối trước không?”
Khuôn mặt Quý Kiều vẫn đỏ rực, cắn mạnh lên môi anh một cái.
“Đi về nhà đi, đồ đáng ghét.”
Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ, làm cô thành ra như vậy rồi còn nghĩ đến cơm tối nữa à?
Tức thật.
Hạ Thì Lễ khẽ cười, khóe mắt đuôi mày lúc này đều nhuốm ý cười vui vẻ.
Hạ Thì Lễ lại đeo mắt kính lên, đưa tay xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của Quý Kiều.
“Là lỗi của anh, đừng vội, bây giờ chúng ta về nhà.”
“Em mới không vội đâu.” Quý Kiều bĩu môi.
Hạ Thì Lễ khởi động xe, thuần thục đánh lái.
Giọng nói khôi phục lại sự dịu dàng, nhẹ nhàng: “Ừm, là anh vội.”
Trên con đường nhỏ uốn lượn, bánh xe màu đen dần rời xa.
Hai người họ không hề nhận ra, cách bọn họ một vài trăm mét, cũng đậu một chiếc ô tô.
Thường Ninh Viễn nhìn chằm chằm vào đuôi xe Hạ Thì Lễ, ngón tay siết chặt vô lăng.
Bọn họ dừng ở đó một tiếng đồng hồ.
Cho dù không hề nhìn thấy gì, nhưng Thường Ninh Viễn khó có thể không suy nghĩ xem trong xe đang làm cái gì.
Lồng ngực anh ta phập phồng, cố gắng giữ bình tĩnh trước cảm xúc dường như sắp sụp đổ.
Rõ ràng người bị thương là anh ta, Quý Kiều lại không thèm ngó ngàng đến, chỉ nghĩ sao để an ủi Hạ Thì Lễ, thậm chí đồng ý ở bên ngoài… Thường Ninh Viễn đập mạnh vào tay lái, nắm tay đau nhói.
Hồi lâu sau, anh ta dựa vào ghế, mở bản ghi âm trong điện thoại ra.
Đoạn đối thoại tối nay giữa anh ta và Quý Kiều truyền ra một cách rõ ràng.
Anh ta nghe lại rồi lại nghe lại, bỗng nhiên bật cười.
Bây giờ chắc hẳnn Hạ Thì Lễ rất đắc ý phải không?
Nhưng Quý Kiều lại không hề có dự định kết hôn với cậu đâu đấy…
Thường Ninh Viễn sờ eo vẫn còn ân ẩn đau, “xùy” một tiếng.
Nếu như cậu ta nghe được cái này, thì còn có thể hùng hồn như hôm nay nữa không?
Anh ta mím môi, cũng đánh xe rời đi.
Hạ Thì Lễ cuối cùng vẫn không để ý đến bữa tối, đánh xe về nhà trước.
Sau khi làm một lần, anh đến phòng bếp làm một bát mì đơn giản.
Sau khi làm xong, Hạ Thì Lễ quay lại phòng ngủ gọi Quý Kiều đang nằm trên giường dậy.
“Kiều Kiều, dậy ăn chút nào.”
Khuôn mặt Quý Kiều vẫn phiếm hồng, giọng hơi khàn: “Mệt chết đi được, chân em mềm nhũn rồi.”
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Anh ôm em đi.”
Anh cúi người xuống, bế người ra phòng ăn.
“Đợi anh một chút.”
Sau khi đặt cô lên ghế, anh quay lại phòng bếp bê bát mì ra.
“Gọi đồ ăn ngoài thì không kịp, ăn tạm mì nhé.”
Quý Kiều khẽ gật đầu đồng ý, cúi đầu ngoan ngoãn ăn mỳ.
Bát của cô không có hành, chỉ thêm ớt.
Thời gian ở bên nhau lâu, những sở thích của cô anh đều nhớ rõ.
Lúc ăn cơm, màn hình điện thoại Hạ Thì Lễ không ngừng sáng lên rồi tắt.
Quý Kiều ăn mì, ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc qua.
Sau đó, Hạ Thì Lễ liền đặt điện thoại ở trước mặt cô.
“Xem đi.” Anh nói.
Động tác ăn mì của Quý Kiều khựng lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
Hạ Thì Lễ vẫn dịu dàng, giọng nói mang theo ý cười: “Thấy em có vẻ khá tò mò, xem đi.”
“Nếu như…” Quý Kiều ngập ngừng, “Em muốn xem nhật kí trò chuyện của anh với các cô gái khác thì sao?”
“Thì xem.” Hạ Thì Lễ đáp một cách hiển nhiên.
“Cũng chẳng có gì, gần như đều là chuyện công việc.”
Quý Kiều bỏ đũa xuống, thắc mắc: “Anh có cảm thấy em không tin tưởng anh không? Mấy cái riêng tư…”
Hạ Thì Lễ nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh sẽ chỉ nghĩ là em tò mò mà thôi.”
“Là con người thì ít nhiều gì cũng có tính tò mò, anh không để ý em xem những thứ riêng tư của anh đâu.”
Anh ngừng một chút, rồi cười nói thêm: “Đừng nói cho người khác là được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này vẫn ngọt mà đúng không?
Câu chuyện bắt đầu dần đi đến đáp án…he he he
Mọi người đừng vội!
↑↑↑ Đây là nam chính nói đó ha ha ha
Thực ra vốn định hôn một cái, cho tên chồng trước hộc máu. Nhưng nghĩ đến còn chưa có công cụ gây án nên đành thôi.
Nam chính nhất định phải chú ý vệ sinh và an toàn nhá!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]