Giọng của Hạ Thì Lễ rất trầm, dường như còn vương vấn quanh đêm tối yên tĩnh.
Động tác hôn anh của Quý Kiều bỗng khựng lại, đôi môi khẽ rời xa, ánh mắt nhìn anh chăm chú.
Trong sắc đêm, dáng hình anh mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm.
Cơn buồn ngủ của Quý Kiều bỗng chốc tan biến, khuôn mặt lộ ra chút do dự.
“Kết, kết hôn?” Cô ngơ ngác đáp lại, cánh tay quàng trên cổ anh buông xuống.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thì Lễ chính thức đề cập với cô về chuyện này.
“Ừm, kết hôn.” Hạ Thì Lễ chăm chú nhìn khuôn mặt cô, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào.
“Anh biết kết hôn là một chuyện rất phiền phức, em không muốn phiền phức thì giao hết cho anh. Sau khi em đồng ý, tất cả các chuyện khác chúng ta có thể chậm rãi bàn bạc…” Anh bình tĩnh nói về các dự định của bản thân.
Trong bóng đêm, Quý Kiều nhìn hầu kết đang lăn lộn của anh, trong lòng nặng trĩu, không nói ra được là cảm giác gì.
“….Em thấy sao?” Hạ Thì Lễ nói xong, hỏi lại lần nữa.
Quý Kiều chống tay lên giường ngồi dậy, ánh mắt mang theo trốn tránh.
“Em thấy….có hơi nhanh quá. Em mới 24 tuổi…mới tốt nghiệp hơn 2 năm.” Giọng cô rất nhẹ, từng tí từng tí một nói ra lý do, “Bây giờ sự nghiệp của anh cũng rất bận rộn, chuyện trong công ty còn nhiều như vậy….”
Ánh sáng trong mắt Hạ Thì Lễ dần ảm đạm đi.
Lông mày anh hơi chau lại, giọng nói hơi khàn: “Em không muốn gả cho anh sao?”
“Không phải…” Quý Kiều cắn môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Em…em nghĩ là bản thân em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…” Giọng Quý Kiều dần nhỏ lại.
Lúc đầu mới ở bên Hạ Thì Lễ, Quý Kiều cũng không nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ suôn sẻ mà cùng nhau đi đến lúc tốt nghiệp.
Cô vui vẻ yêu đương, nhưng chưa nghĩ đến việc nhanh như vậy đã bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời.
Có lẽ là trong tiềm thức, cô vẫn luôn trốn tránh việc này.
Mãi đến hôm nay bị Hạ Thì Lễ nhắc đến.
Trong lòng Hạ Thì Lễ dần trầm xuống.
Chưa chuẩn bị sẵn sàng sao…
Anh nhắm mắt lại, khe khẽ đáp một tiếng.
Quý Kiều lén nhìn biểu cảm của anh, trong một khoảng khắc có hơi chút hoảng loạn.
Cô hơi cúi người, sán lại gần khuôn mặt Hạ Thì Lễ, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta như bây giờ không tốt sao?”
Hưởng thụ niềm vui khi yêu đương, lại không cần gánh vác trách nhiệm và rủi ro của gia đình.
Hạ Thì Lễ chau mày nhìn cô, tránh không đáp lại câu hỏi của cô.
Hồi lâu sau mới khàn giọng lên tiếng: “Anh biết rồi, ngủ đi.”
Quý Kiều “ừm” một tiếng, cũng nằm xuống nhắm mắt lại.
Ban đêm trầm lắng, hai người đều mang tâm sự.
Trong phòng ngủ im lặng đến mức có thể nghe rõ hơi thở trong không khí.
Cùng lúc đó, ở một khu nhà cao cấp tại thành phố Hối Đồng.
Thường Ninh Viễn và Trần Hiển ngồi trên sô pha, sương khói lượn lờ giữa hai người.
Bình rượu whisky trên bàn trà đã vơi một nửa, hơi rượu và mùi thuốc lá trộn vào nhau lan tràn trong không khí.
Trần Hiển dựa vào sô pha, miệng hít một ngụm thuốc lá.
“Cmn tớ biết là cậu rủ tớ uống rượu thì chắc hẳn sẽ không có chuyện gì tốt mà.”
Cậu ta vừa nhìn cái dáng vẻ của đó của Thường Ninh Viễn là đã biết 8,90% là liên quan đến Quý Kiều rồi.
Bản thân cậu ta không quá thân với Tiền Tĩnh Tĩnh, không hề tham gia hôn lễ.
Nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh ta nhìn thấy ảnh trong vòng bạn bè của những người khác.
Quý Kiều làm phù dâu, hiển nhiên là có mặt trong rất nhiều ảnh.
Vẫn là dáng vẻ trắng trẻo xinh đẹp ấy, thậm chí còn thu hút ánh nhìn của người khác hơn hồi đại học. Lại thêm có thế hát có thể múa, cũng khó trách sao Thường Ninh Viễn vẫn luôn coi cô là bạch nguyệt quang trong lòng.
Thường Ninh Viễn im lặng nốc một ngụm rượu lớn, không nói gì.
“Cậu vừa vừa phai phải thôi.” Trần Hiền chau mày, “Người anh em à, nghe tớ khuyên một câu, đi tìm bạn gái đi.”
Với dáng vẻ và sự nghiệp như này của Thường Ninh Viễn, có rất nhiều cô gái thích anh ta. Chẳng biết tại sao lại như bị quỷ ám, cứ nhớ mãi về Quý Kiều, không chịu tiếp xúc với các cô gái khác.
Thường Ninh Viễn khe khẽ hít một hơi thuốc lá, chán nản dựa lưng vào sô pha.
Giọng nói khàn khàn: “Không tìm. Cô ấy sẽ chê tớ bẩn.”
Trần Hiển hơi sửng sốt, không thể tin được mà nhìn anh ta: “Bẩn?”
Cậu ta khẽ cười: “Cậu là người ở thời đại nào rồi? Quý Kiều cũng ở bên Hạ Thì Lễ rồi đấy.”
Trần Hiển liếc Thường Ninh Viễn một cái, thở dài, khuyên: “Chẳng lẽ cậu phải đợi đến khi bọn họ kết hôn mới hết hy vọng à?”
Trong mắt Thường Ninh Viễn lộ ra tia hoảng hốt, tàn thuốc trong tay càng ngày càng dài, mảnh vụn rơi trên đất.
“Kết hôn?” Anh ta quay sang Trần Hiển, đầu óc hỗn độn vô cùng.
“Người ta yêu nhau lâu như vậy rồi, chẳng nhẽ không bàn đến chuyện cưới gả à?” Trần Hiển hít một hơi thuốc dài, nghiêng người gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Thường Ninh Viễn rủ mắt xuống, lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này.
Bọn họ muốn kết hôn, thì bản thân sẽ như thế nào đây?
“Trần Hiển, cậu nói xem người đã làm sai rồi thì không xứng đáng được tha thứ sao?” Giọng nói của anh ta yếu ớt, “Phạm nhân còn có cơ hội để làm lại cơ mà.”
Trần Hiển uống rượu, không quá hiểu ý của anh ta là gì.
“Vậy còn phải xem là đã sai chuyện gì? Cậu giết người phóng hỏa thì hẳn là người ta sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Thường Ninh Viễn im lặng hồi lâu, khẽ thở dài.
Trần Hiển không chịu nổi bộ dạng này của anh ta nhất, không nhịn được mà đề nghị: “Nói thật, tớ giới thiệu cho cậu mấy cô gái nhé. Cậu cứ tiếp xúc nhiều, có lẽ sẽ không nhớ đến Quý Kiều nữa.”
“….Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.” Thường Ninh Viễn nói.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, anh ta dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn đèn trần.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, vầng sáng lay động.
Trong đầu dần hiện lên hình ảnh hồi anh ta và Quý Kiều ở bên nhau.
Hồi đó cô không hề lung linh như bây giờ, ngay cả mái tóc xinh đẹp cũng vì không có thời gian chăm sóc mà cắt đi.
Lúc bản thân anh ta lập nghiệp không nhận được hạng mục, lương của cô phải gánh vác cuộc sống cho hai người, từng khoản từng khoản chi tiêu đều ghi chép rõ ràng,
Vào lần đầu nhận thưởng cuối năm, anh ta đến công ty đón cô. Cô nhảy nhót tung tăng chạy đến , cười như đứa trẻ.
Lúc đó, mấy nghìn tệ cũng khiến bọn họ vui vẻ rất lâu.
Nhưng về sau, vì sao bản thân lại coi những trả giá của cô là điều hiển nhiên chứ?
Cổ họng Thường Ninh Viễn khẽ lăn lộn, cả người đau đớn không thôi.
Anh ta cảm thấy bản thân có lẽ đã xuất hiện ảo giác rồi, ánh đèn trước mắt dần trở lên mờ mịt, dư ảnh màu vàng và trắng lung lay.
Cũng có lẽ là do nhìn vào ánh đèn thời gian dài, mắt anh ta cay xót đau đớn.
Chất lỏng ướt át theo khóe mắt chảy vào tóc mai, biến mất trong mái tóc.
“Nhưng mà tớ không bỏ được.” Thường Ninh Viễn khẽ lẩm bẩm.
Sau khi biết những chuyện trong giấc mơ đều đã thực sự xảy ra, anh ta càng không thể thoát ra khỏi những hồi ức đó.
Hóa ra những viễn cảnh yêu đương bên nhau đó không phải là ảo tưởng của bản thân anh ta, mà đều là những chuyện đã thực sự xảy ra.
Là anh ta đã đánh mất Quý Kiều yêu anh ta đó.
Anh ta thực sự biết sai rồi.
Đời này không thể cho anh ta một cơ hội để bù đắp lại hay sao?
Anh ta sẽ đối xử với Quý Kiều thật tốt thật tốt.
Trần Hiển ngạc nhiên nhìn khóe mắt ướt át của Thường Ninh Viễn, hồi lâu cũng không thốt lên lời.
“Cậu thích cô ấy như vậy sao?”
“Ừm.” Một tay Thường Ninh Viễn đưa lên che mắt, giọng nói đau đớn vô cùng, “Tớ không muốn nhìn thấy cô ấy gả cho người khác.”
Quý Kiều nói đó là chấp niệm của anh ta, anh ta không phủ nhận.
Nhưng nó và việc yêu cô không hề mâu thuẫn với nhau.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Cảm giác hổ thẹn và tiếc nuối cùng với hồi ức hạnh phúc vui vẻ đồng thời tra tấn anh ta.
Quý Kiều dần trở thành nốt chu sa trong lòng anh ta, anh ta chẳng thể từ bỏ.
Trần Hiển thở dài, không biết làm thế nào.
Thường Ninh Viễn buông tay, cầm ly rượu lên uống cạn.
Chất cồn mãnh liệt kích thích xông thẳng vào họng anh ta, anh ta nhìn về phía Trần Hiển.
Giọng điệu kiên định: “Tớ muốn đợi thêm.”
Đợi gì chứ?
Anh ta cũng không nói rõ.
Sau khi bị Quý Kiều uyển chuyển từ chối, Hạ Thì Lễ vẫn luôn không nhắc lại chuyện kết hôn nữa.
Đời trước anh chỉ chứng kiến Quý Kiều và Thường Ninh Viễn kết hôn nhưng không biết rõ thực tế là như thế nào.
Anh thử thuyết phục bản thân không so đo với chuyện ở đời trước, chỉ chú tâm suy nghĩ vào tình hình đời này.
Hai năm gần đây, hai người quả thực là đều rất bận.
Anh nghĩ, bản thân có lẽ là nên cho Quý Kiều chút ít thời gian để chuẩn bị tinh thần.
Nhưng anh không hề hối hận khi đề cập đến vấn đề này với Quý Kiều.
Ít nhất sau khi anh nói ra, ít nhiều gì trong lòng cô cũng sẽ nghĩ về vấn đề này.
Hạ Thì Lễ không dùng quá nhiều thời gian đã thuyết phục được bản thân, cuộc sống giữa hai người lại khôi phục lại như lúc trước.
Dần chuyển sang tháng năm, thời tiết cũng dần trở lên ấm áp.
Quý Kiều phải đến thành phố S công tác, một mình Hạ Thì Lễ về nhà bố mẹ ăn cơm.
Thì Khiêm nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy từ ban công ra, ló đầu ra nhìn về phía sau anh.
“Chị tiểu Kiều đâu anh?”
Hạ Thì Lễ cười: “Chị tiểu Kiều đi công tác rồi, không đến được,”
Trên khuôn mặt Hạ Thì Khiêm lộ rõ vẻ thất vọng: “À, đi công tác sao.”
“Ừm, đây là quà chị tiểu Kiều cho em này.” Hạ Thì Lễ lấy hộp lego mà Quý Kiều đã mua từ sau lưng ra đưa cho em trai.
Thì Khiêm vui vẻ nhận lấy rồi bóc ngay trong phòng khách.
Hạ Thì Lễ khẽ cười, rồi lại đưa hoa trên tay cho Văn Úc đang đứng bên cạnh.
“Mẹ, Quý Kiều muốn con đưa hoa cho mẹ.”
Văn Úc thích hoa, mỗi lần đến Quý Kiều đều mang theo một bó.
Lâu dần, ngay cả Hạ Thì Lễ cũng dần có thói quen này.
Hạ Thì Lễ đáp lời, rồi vào phòng khách lắp lego cùng em trai.
Văn Úc cắm hoa xong, cũng qua sô pha ngồi.
“Tiểu Kiều đi thành phố S à? Mẹ thấy định vị trên weibo của con bé đang ở đó.”
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu: “Vâng, ngày kia mới về.”
Văn Úc nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt con trai, không kìm được mà lên tiếng: “Mẹ nói này, con với tiểu Kiều không có dự định gì về việc tiến thêm một bước sao?”
Bà theo dõi mấy tài khoản xã hội của Quý Kiều, thường xuyên nhìn thấy có người tỏ tình với cô.
Văn Úc là người có tư tưởng trẻ trung cởi mở, rất ít khi can thiệp vào chuyện của con trai. Nhưng thấy bạn gái của con trai được nhiều người yêu thích như vậy, khó tránh khỏi việc hỏi thêm hai câu.
Ánh mắt Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, bọn con vẫn còn trẻ.”
Văn Úc chau mày: “Con muốn phát triển sự nghiệp trước đã à?”
Hạ Thì Lễ hơi do dự, không biết nên giải thích thế nào.
Khó có khi thấy được dáng vẻ ấp úng của con trai, Văn Úc bỗng hiểu ra vài phần.
“Là tiểu Kiều vẫn chưa muốn kết hôn à?”
Hạ Thì Lễ ngầm thừa nhận.
Văn Úc khẽ thở dài.
Hóa ra là do người ta còn chưa muốn, bảo sao con trai mình lại có dáng vẻ bối rối như vậy.
Bà ngừng một chút rồi lên tiếng: “Thật ra…không muốn kết hôn cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Thì Lễ nghiêng sang nhìn mẹ, dáng vẻ muốn lắng nghe kĩ càng.
“Con gái mà, tất nhiên là muốn hưởng thụ việc yêu đương rồi. Kết hôn rồi thì lại khác, sau này còn phải sinh con nuôi con nữa.” Văn Úc lải nhải, “Đàn ông sau khi kết hôn thì dường như cũng không có gì thay đổi nhiều, đến lúc đó cái hy sinh thường đều là cuộc sống và sự nghiệp của con gái.”
“Con nhìn mẹ mà xem, sinh một đứa trẻ khó khăn biết bao nhiêu…”
Hạ Thì Lễ nhìn em trai đang nghiên cứu lego, có chút đăm chiêu.
Sinh con là việc vô cùng khó khăn, anh biết điều đó.
Văn Úc khẽ vỗ vai con trai, cười hì hì nói: “Vậy nên vẫn là yêu đương tốt hơn chứ hả?”
Môi Hạ Thì Lễ mím lại thành một đường, giống như đã được thụ giáo mà khẽ gật đầu: “Con biết rồi.”
Nếu như Quý Kiều đang lo lăng về chuyện sinh con cái, vậy anh biết nên nói như thế nào rồi.
Ngày hôm sau, sân bay thành phố S.
Quý Kiều ngồi ở phòng chờ sân bay nhắn tin cho đồng nghiệp, bàn giao lại phần công việc cuối cùng.
Lúc đi công tác, cô tăng ca, làm thêm giờ, thành công có thể về Hối Đồng trước một hôm, cho Hạ Thì Lễ một bất ngờ.
“Mẹ, con cũng muốn ăn cái kia.” Giọng trẻ con non nớt ở bên cạnh vang lên.
Quý Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy một cậu nhóc 4-5 tuổi và mẹ đang đứng ở đường đi bên cạnh cô.
“Đấy là bánh của cô kia, mẹ mua cho con cái khác nhé.” Mẹ cậu nhóc nhìn Quý Kiều với vẻ xin lỗi, vội vàng kéo bạn nhỏ rời đi.
Quý Kiều nhìn bánh ngọt bên cạnh mình một cái, không nhịn được cười.
Đây là bánh của một nhãn hiệu lâu đời nổi tiếng ở thành phố S, lần trước Hạ Thì Lễ đi công tác ở thành phố S cũng đã mang về cho cô.
Lần này đúng lúc cô có thời gian, tiện mua một ít mang về cho Hạ Thì Lễ và Văn Úc.
Không lâu sau, phòng chờ vang lên âm thanh dễ nghe thông báo lên máy bay, Quý Kiều xách túi tiến vào cửa máy bay.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay Hối Đồng.
Bây giờ là 3 giờ chiều, đúng lúc đến giờ trà chiều.
Quý Kiều gọi xe, đi thẳng đến công ty Hạ Thì Lễ.
Sau khi mua mấy cốc cà phê ở dưới tầng, Quý Kiều cầm bánh và cà phê bước vào thanh máy.
Buổi chiều trong thang máy không có ai khác, Quý Kiều nghĩ đến biểu cảm của Hạ Thì Lễ khi thấy cô, nhìn gương trong thang máy khẽ cười.
“Tinh” một tiếng, đã đến tầng của công ty Khoa học kỹ thuật Vân Đằng.
Cửa kính tự động mở ra, Quý Kiều đến quầy lễ tân, nói mục đích đến đây của mình.
“Tìm tống giám đốc Hạ ạ? Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Lễ tân vừa hỏi vừa âm thầm đánh giá.
Quý Kiều để đồ trên tay sang một bên, nói một câu “Đợi chút.”
Hình như đây là lần đầu cô đến đây vào giờ làm việc.
Quý Kiều cúi đầu gửi cho Hạ Thì Lễ một tin nhắn, ngẩng lên cười với lễ tân: “Tôi quên mất phải hẹn trước.”
Trước khi lễ tân lên tiếng nhanh chóng nói thêm: “Anh ấy nói sẽ ra đón tôi.”
Lễ tân ngạc nhiên hơi hé môi: “Cô nói đến anh ấy, là tổng giám đốc Hạ sao?”
Quý Kiều cười gật đầu, đứng sang một bên đợi.
Người lễ tân lại ngồi xuống, khóe mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Quý Kiều.
Vài phút sau, Hạ Thì Lễ bước từ bên trong ra. Ý cười trên khuôn mặt không nén nổi: “Không phải là em bảo mai mới về sao?”
Quý Kiều đáp một tiếng: “Quay lại trước hẹn đó.”
“Đều là em mua sao?” Hạ Thì Lễ chỉ chỗ đồ trên bàn.
Quý Kiều khẽ gật đầu.
Hạ Thì Lễ xách túi giấy lên một cách tự nhiên, quay sang nhẹ nhàng nói với lễ tân: “Sau này cô ấy đến thì cứ cho cô ấy đi thẳng vào trong.”
Người lễ tân đáp lời, nhìn hai người một trước một sau đi vào công ty.
Hạ Thì Lễ đưa Quý Kiều vào văn phòng của mình, trên đường nhận được không ít ánh mắt của đồng nghiệp.
Lúc sắp đi vào trong văn phòng, bước chân của Quý Kiều bỗng khựng lại.
Cô quay đầu lại, ngây người nhìn vào một cô gái trong một gian làm việc.
Cô gái đó cũng ngẩng đầu nhìn về phía này, ánh mắt đúng lúc bắt gặp với ánh mắt Quý Kiều.
Cả người Quý Kiều lạnh toát, túi cà phê trên tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhẹ.
“Saoo thế?” Hạ Thì Lễ nghe thấy tiếng động, hỏi, cúi người nhặt túi giấy lên.
Trong đầu Quý Kiều “uỳnh” một tiếng nổ lớn, chậm chạp quay đầu sang nhìn Hạ Thì Lễ.
“Cô ấy là ai?”
Tác giả có lời muốn nói:
Là ai ta? Có lẽ rất dễ đoán.
Nhìn thấy những comt mà mọi người đã để lại thì quả nhiên đều là “những người tà râm”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]