Chương trước
Chương sau
Tỏ tình bên đường

Chương trình của đài Nam Qua diễn tập và thu hình trong cùng một ngày.

Buổi sáng hôm đó diễn tập, buổi chiều đến tối là chính thức ghi hình.

Mặc dù Khản Khản vẫn luôn bảo rằng không cần chuẩn bị gì cũng không sao, nhưng Quý Kiều vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.

Thời gian gấp gáp, cô không mang quần áo gì cả, chỉ đành phải mua ở thành phố B.

Đi dạo mấy vòng quanh trung tâm thương mại, Quý Kiều dường như mắc phải chứng khó chọn lựa, không thể nào xuống tay với một đống váy vóc xinh đẹp.

“Anh thấy cái váy hở vai này có đẹp không?” Quý Kiều lại chọn một cái váy hở vai liền thân màu xanh đưa cho Hạ Thì Lễ xem.

Trên phương diện này, Hạ Thì Lễ vẫn luôn rất kiên nhẫn, cũng không nói qua loa là cái gì cũng đẹp, mà sẽ nghiêm túc đưa ra ý kiến.

Quý Kiều rất tin tưởng vào ánh mắt của anh.

Hạ Thì Lễ khẽ mím môi: “Anh cảm thấy mặc cái này sẽ hơi lạnh đấy, với lại váy có hơi ngắn, có lẽ sẽ hơi bất tiện.”

Quý Kiều nghĩ nghĩ, yên lặng đặt cái váy lại chỗ cũ.

Hạ Thì Lễ ôm vai cô, an ủi: “Không sao, từ từ chọn. Còn có thời gian cả buổi tối để đi dạo mà.”

Quý Kiều ngẩng mặt nhìn anh: “Anh không mệt à? Chúng ta cũng đi dạo lâu lắm rồi.”

Sau khi đến thành phố B, bọn họ để đồ vào khách sạn liền ra ngoài đi dạo, đã đi hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Trời sinh con gái ở phương diện này không sợ mệt mỏi, nhưng con trai thì không như vậy.

Hạ Thì Lễ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cũng không mệt bằng cõng em leo núi đâu.”

Quý Kiều đánh anh một cái, cũng không nhịn được mà bật cười.

Cuối cùng, Quý Kiều từ bỏ những bộ váy liền thân xinh đẹp tươi tắn, chọn sự kết hợp vạn năng là áo trắng và chân váy đen.

Ngày hôm sau diễn tập, Hạ Thì Lễ đi cùng Quý Kiều đến hiện trường ghi hình của đài Nam Qua.

Chương trình mà Quý Kiều tham gia có tên là “Thời gian tươi đẹp”, nghe tên thì chính là một chương trình rất lâu đời rồi, rất nhiều người thuộc thế hệ cha mẹ đều đang xem.

Chuyên mục “Món ngon vườn trường” mời tổng cộng ba người đại diện cho ba trường. Ngoài Quý Kiều, còn có hoa khôi của trường đại học X và trường E.

Ba người gặp nhau ở phòng trang điểm, chào hỏi lẫn nhau.

Đại diện trường đại học X tên là Khang Hiểu, nổi lên nhờ một bộ ảnh chân dung. Còn đại diện trường E – Trần Văn Văn là người hoàn toàn nghiệp dư, cô ấy là thành viên trong đội biện luận của trường vừa mới đạt được ngôi vị quán quân trong một cuộc thi nên được tuyển thẳng lên thạc sĩ, được tổ chương trình mời đến với danh nghĩa là “Người đẹp học giỏi”.

Diễn tập buổi sáng khá là đơn giản, chỉ là các quy trình cơ bản thôi.

Buổi chiều chính thức ghi hình, còn ba cô gái bọn Quý Kiều vẫn luôn đợi mãi đến 5 giờ mới đến phần của bọn họ.

Quý Kiều cũng không biết tổ chương trình đến trường Hối Đồng quay video từ bao giờ, tóm lại lúc ghi hình, những video ngắn về Hối Đồng và các món ngon đều đã được chuẩn bị tốt rồi.

Theo như quy trình, bọn cô phải giới thiệu bản thân trước, lại nói chuyện với MC về bản thân mình và các món ngon trong trường học.

Lúc đến lượt Quý Kiều, tổ chương trình chọn lọc kỹ càng một vài bức ảnh chân dung mà cô đã đang lên mạng.

Ảnh của cô vừa mới xuất hiện trên màn hình lớn, khán phòng liền liên tiếp phát ra những âm thanh kinh ngạc.

“Bức ảnh này rất nổi tiếng trên mạng nha, chúng tôi cũng không dễ dàng gì mới mời được người đến đây đấy.” Nữ MC nói.

Quý Kiều cười: “Ừm, do khoảng thời gian trước em đang chuẩn bị cho cuộc thi, hôm kia mới kết thúc ở thành phố S.”

“Là cuộc thi gì có thể nói cho chúng tôi nghe một chút không?” Nam MC hỏi.

Quý Kiều gật đầu: “Được chứ, là cuộc thi về xe không người lái thông minh mà Công ty khoa học kỹ thuật Vân Tiêu tổ chức cho sinh viên các trường đại học.”

MC: “Đạt được hạng….”

Quý Kiều: “Hạng nhất.”

Vừa dứt lời, ảnh trên màn hình lớn chuyển thành ảnh hôm qua Quý Kiều đang ở sân thi đấu.

Cô mặc đồng phục của cuộc thi, tóc đuôi ngựa buộc cao, trên cổ đeo thẻ, biểu cảm nghiêm túc.

Bức ảnh cuối cùng là ảnh chụp chung của năm người cùng cầm chi phiếu 100 000 tệ.

Khán phòng lại vang lên tiếng hô “Woa” một lần nữa.

Nhìn ảnh chụp chung của năm người, Quý Kiều cũng nở nụ cười, trong nháy mắt cả người cũng thả lỏng hơn nhiều.

Sau khi ba người lần lượt giới thiệu, MC hỏi một câu hỏi riêng tư.

“Tôi muốn hỏi mấy bạn một chút, hình tượng bạn trai trong lòng các bạn là như thế nào?”

Khang Hiểu: “Chủ yếu là phải hợp mắt, nhưng nhân phẩm nhất định phải tốt, sau đó mới tiến đến tâm đầu ý hợp.”

Một câu trả lời rất mẫu mực.

Trần Văn Văn: “Cần phải nói chuyện hợp nhau, tốt nhất là đẹp trai một chút.”

Cô ấy nói xong liền không nhịn được mà bật cười.

Nữ MC trêu: “Văn Văn của chúng ta có hơi mê trai đẹp* ha.”

*Gốc 颜控: nhan khống: những người coi trọng nhan sắc.

Cô ấy quay sang Quý Kiều: “Quý Kiều thì sao?”

Cô gái mặc áo trắng váy đen với mái tóc xoăn dài xinh đẹp, đôi mắt đen sáng ngời, làn da trắng nõn, dáng người có lồi có lõm, đôi chân vừa thon dài lại vừa thẳng tắp.

Cô là một cô gái đẹp có vẻ đẹp không có tính công kích, là kiểu mà con trai con gái đều thích. Cũng là người xinh đẹp nhất trong mấy người hôm nay.

Bản thân nữ MC cũng có hơi tò mò, Quý Kiều sẽ thích kiểu bạn trai như thế nào.

Quý Kiều nghiêm túc, nói một cách tự nhiên thoải mái: “Phải đẹp trai, dáng phải cao, môi không được quá dầy, phải sạch sẽ, da không được quá đen, phải chơi thể thao, thành tích phải tốt, giọng nói hay, dáng người nên gầy một chút nhưng không được quá gầy, có chút cơ bắp không cần quá nhiều, có thể cõng được em, tính cách tốt một chút, em không thích những người nóng nảy cũng không thích người lạnh lùng…”

Quý Kiều thao thao bất tuyệt, giống như là miêu tả theo dáng vẻ của Hạ Thì Lễ một lần.

Đợi cô nói xong, mới phát hiện ra tất cả mọi người đều đang lặng ngắt.

Quý Kiều chớp chớp mắt, không hiểu gì mà nhìn về phía MC.

Nam MC khẽ ho một tiếng: “Xin lỗi, chúng tôi đang hơi hoang mang. Người như thế này thực sự tồn tại à?”



Nữ MC cũng tiếp lời: “Không phải là đang nói tới người ở trong truyện đấy chứ?”

Quý Kiều cười: “Em cảm thấy là có người như vậy đấy.”

Nam MC: “Được rồi, vậy chúng ta mong cho bạn Quý Kiều có thể thuận lợi tìm được một người bạn trai như mong muốn của mình nhé! Những bạn nam trước màn hình TV vừa thích Quý Kiều vừa cảm thấy mình phù hợp với yêu cầu thì có thể tự mình tiến cử nhé.”

“Đến lúc em tìm được rồi nhất định phải đăng weibo cho chúng tôi biết đấy được không nào?” Nữ MC trêu.

Quý Kiều gật đầu, thản nhiên đồng ý: “Được ạ.”

Mọi người dưới sân khấu tức khắc liền cười vang.

Sau khi mấy người ở trên sâu khấu nói chuyện một hồi, chương trình chính thức bước vào phần món ngon.

Đầu bếp căng tin của ba trường lần lượt lên sân, mang đến cho mọi người những món ăn nóng hôi hổi, cho mọi người thưởng thức.

Bọn Quý Kiều và MC đều chưa ăn tối, bụng sôi ùng ục từ sớm rồi, ăn cái gì cũng thấy ngon, chương trình đạt được hiệu quả vô cùng tốt.

Ghi hình xong phần “Món ngon vườn trường” thì đã là hơn 7 giờ rồi.

Quý Kiều xuống sân khấu, trên vai lập tức xuất hiện thêm một cái áo khoác màu đen.

Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên vui vẻ vô cùng: “Sao anh vào được đây?”

Hạ Thì Lễ cong môi, chỉ về phía sau: “Là Khản Khản ở tổ chương trình đưa anh vào.”

Quý Kiều khẽ gật đầu: “Đợi em vào trong hậu trường lấy đồ rồi chúng ta đi.”

Lấy đồ của mình xong, Quý Kiều và Hạ Thì Lễ cùng nhau rời khỏi đài truyền hình.

Vì đợi cô nên Hạ Thì Lễ vẫn chưa ăn cơm, còn Quý Kiều ở trên sân khấu cũng chưa ăn no, vậy nên hai người liền tìm một quán ăn gần đài truyền hình ăn cơm.

Ăn cơm xong thì đã là hơn 9 giờ tối rồi.

Để tiêu thực, hai người tay trong tay, men theo đường dành cho người đi bộ đi về khách sạn.

Thành phố B về đêm rực rỡ với những vì sao, và những con đường được thắp sáng bởi đèn neon đầy màu sắc.

Đối với những thành phố lớn mà nói, bây giờ mới là thời điểm bắt đầu cuộc sống về đêm.

Ở phía trước hai người có một cây cầu, đi qua cây cầu này là gần đến khách sạn rồi.

Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng âm nhạc, hình như là có nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn.

Quý Kiều ngẩng đầu nhìn quai hàm Hạ Thì Lễ, nhớ đến tiêu chuẩn tìm bạn trai mà cô nói trên sân khấu, bỗng hơi lo lắng.

Anh vẫn luôn ở dưới sân khấu, chắc hẳn là đã nghe thấy những lời cô nói rồi đi?

Vì sợ mẹ sẽ xem chương trình, nên cô không trực tiếp nói mình đã có bạn trai rồi.

Có khi nào Hạ Thì Lễ sẽ không vui không?

Quý Kiều khẽ mím môi, chần chừ một lát rồi giải thích: “Thì Lễ… Hôm nay em nói cái tiêu chuẩn tìm bạn trai đó, anh có không vui không?”

Hạ Thì Lễ khẽ siết tay cô, rủ mắt nhìn cô một cái: “Anh hiểu mà, em sợ mẹ em biết.”

Quý Kiều gật gật đầu, vừa định lên tiếng, đột nhiên bị ôm eo.

“Không sao, anh cũng chưa nói với bố mẹ.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Thì Lễ.

Quý Kiều thoáng nhẹ nhõm, đáp một tiếng.

Hai người đều chưa nói với bố mẹ, vậy cô cũng không được coi là tội ác đầy mình.

Lúc gần đến hết cầu, Quý Kiều đột nhiên lên tiếng: “Em còn có chuyện này muốn nói với anh.”

Bước chân Hạ Thì Lễ khựng lại: “Gì thế?”

Quý Kiều khẽ mím môi, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nói: “Nếu như trong khoảng thời gian chúng ta yêu nhau, anh mà có thích người khác, thì anh đừng giấu em có được hay không?”

Hạ Thì Lễ sửng sốt, không biết tại sao đột nhiên cô lại nói như vậy.

“Anh sẽ không…” Anh vô thức muốn phản bác.

“Anh đồng ý với em là được.” Quý Kiều ngắt lời anh, “Em biết bây giờ anh sẽ không, nhưng sau này thì sao? Em có thể chấp nhận chuyện anh thích người khác. Nhưng không chấp nhận được chuyện lừa dối. Nói như vậy anh hiểu không?”

Hạ Thì Lễ im lặng.

Người trước mắt anh khoác áo măng-tô màu vàng nghệ, trên cổ quấn chiếc khăn thật dầy, chiếc cằm nhỏ hơi hếch lên, đôi mắt nhìn chăm chú vào anh, biểu cảm quật cường lại có một chút yếu ớt.

“Anh đồng ý với em, nhưng vì sao em đột nhiên lại…” Hạ Thì Lễ ngừng lại, luôn cảm thấy lời nói của cô có hơi bi quan.

“Xin lỗi, có lẽ là anh cảm thấy bây giờ em nói như vậy có hơi mất hứng. Nhưng em muốn nói ra điểm mấu chốt của em một cách rõ ràng trước…”

Gió đêm đông lạnh thấu xương, giọng nói của cô nhẹ như sắp bay theo gió vậy.

“Có lẽ là do em xem tin tức với mấy chuyện quanh mình nhiều. Cặp yêu nhau lúc mới hẹn ước thì rất thật lòng, nhưng về sau thay lòng đổi dạ, ngoại tình cũng là sự thật.”

Quý Kiều dừng lại một chút, ngẩng đầu cười với anh: “Vậy nên chúng ta nói trước với nhau, sau này thay lòng thì chia tay trong yên bình, ngoại tình và bắt cá hai tay là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Được không?”

Hạ Thì Lễ nhìn Quý Kiều chăm chú, bỗng cảm thấy giờ phút này nụ cười của cô khiến người khác không hiểu sao lại đau lòng.

Hồi lâu, anh gật gật đầu đồng ý: “Được.”

Mặc dù không biết vì sao Quý Kiều lại bi quan trong chuyện tình cảm như vậy, nhưng anh vẫn đồng ý theo ý cô.

Giây tiếp theo, Hạ Thì Lễ ôm người vào trong lòng, khe khẽ hứa hẹn: “Nhưng thực sự là anh sẽ không như vậy đâu.”

Đời này anh ở vị trí của Thường Ninh Viễn, nếu như còn bắt cá hai tay rồi ngoại tình, vậy anh còn là người sao?

Giả dụ không thể khiến Quý Kiều hạnh phúc và vui vẻ hơi đời trước, thì hành động của anh trở nên không còn ý nghĩa gì.

Quý Kiều hít một hơi thật sâu hương vị trong lồng ngực anh, khẽ khàng nói: “Được, vậy không nói mấy cái này nữa.”

Cô ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, khẽ cười với anh, nắm tay anh tiếp tục đi.

Hai người càng đi về phía trước, tiếng nhạc lại càng rõ ràng.

Là một bản tình ca vô cùng nhẹ nhàng lãng mạn.

Trong lòng Quý Kiều cũng bất giác mà nhẹ nhõm hơn.

Khoảng thời gian ở bên Hạ Thì Lễ này, Quý Kiều thực sự cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc.



Anh giống như một dòng nước ấm, dịu dàng ấm áp ôm lấy cô, không có một chút gay gắt, áp lực nào.

Những đau khổ và giận dữ ở đời trước, dường như đã thoát khỏi cô rất xa rất xa rồi.

Quý Kiều hy vọng, cô cũng có thể mang lại cho anh niềm vui giống vậy.

Dưới cầu, hai chàng trai đang đánh đàn ghi-ta và hát, xung quanh lác đác có vài người vây quanh.

Quý Kiều nhìn vòng người đó, đột nhiên có một ý nghĩ.

Cô ngẩng đầu, cười hì hì nói: “Em cũng hát cho anh nghe một bài nhé!”

Hai người ở bên nhau là Hạ Thì Lễ tỏ tình trước, bây giờ có cơ hội, cô cũng tỏ tình với anh một lần.

Nói xong, Quý Kiều không đợi Hạ Thì Lễ phản ứng lại liền tháo khăn quàng cổ xuống đưa cho anh sau đó đi thẳng đến giữa đám người.

Cô lịch sự nói với hai bạn nam đó rằng mình muốn hát cho bạn trai nghe một bài, có thể cho cô mượn mic được không.

Hai người đó vô cùng hào phóng mà đồng ý, vỗ tay cổ vũ.

“Bạn hát bài gì? Tôi có thể nhạc đệm cho.” Bạn nam chơi đàn ghita hỏi.

Quý Kiều nghĩ nghĩ: “ You Are My Sunshine được không?”

Bạn nam đó giơ dấu tay OK.

Quý Kiều cười nói cảm ơn, nhận lấy mic từ tay một bạn nam khác.

Tiếng đàn ghita vang lên, Quý Kiều nhìn Hạ Thì Lễ, chậm rãi cất tiếng ca.

“You are my Sunshine.

My only sunshine.

You make me happy.

When skies are grey……”

Giọng ca nhẹ nhàng dịu dàng của cô gái phối với làn điệu chậm rãi ấm áp, giống như những tia sáng mặt trời nhảy nhót giữa mùa đông.

Dưới ánh đèn vàng dịu êm, khuôn mặt Quý Kiều xinh đẹp dịu dàng, tiếng ca mềm mại, điềm tĩnh.

Cả người cô dường như đang được phủ trong một tầng ánh sáng thánh khiết, lộ ra vẻ dịu dàng mà êm đềm.

Cô cười nhìn Hạ Thì Lễ ở trước mặt, mắt sáng lấp lánh, rực rỡ hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm.

Có một khoảnh khắc, Hạ Thì Lễ như cảm thấy một lực lượng làm long trời lở đất.

Sự tê dại bủn rủn vô cùng chạy dọc xương sống lên tận não.

Cả người chôn chặt tại chỗ, chỉ có thể để trái tim vỡ òa từng chút từng chút một.

Quý Kiều chỉ hát một đoạn ngắn rồi ra hiệu bảo kết thúc.

Giây phút cô kết thúc lời ca, đám đông liền nhiệt liệt vỗ tay và huýt sáo.

Quý Kiều trả lại mic, chạy bước nhỏ về phía Hạ Thì Lễ.

Khóe mắt cô cong cong: “Em hát thế….ưm ưm…”

Còn chưa nói xong, nụ hôn của Hạ Thì Lễ đã không đợi được mà rơi xuống.

Toàn bộ lý trí và sự bình tĩnh đều bị Hạ Thì Lễ ném ra sau.

Giờ phút này anh chỉ muốn xuôi theo bản năng mà ôm chặt lấy cô, mạnh mẽ hôn cô.

Bởi vì ngoài cách này, anh nhất thời không biết làm sao để biểu đạt tình yêu mãnh liệt của mình.

Có rất nhiều người xung quanh vẫn đang nhìn bọn họ, lúc này thấy hai người họ hôn nhau liền hò hét ồn ào.

Đôi tình nhân trẻ tuổi với ngoại hình xuất chúng, đứng bên đường hôn nhau cũng là cảnh đẹp ý vui.

Tối hôm đó, Quý Kiều tiến thêm một bước càng hiểu rõ thân thể Hạ Thì Lễ.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy có chút sợ hãi về lần đầu tiên trong tương lai của mình.

 

Sáng hôm sau, người đã lỡ mấy buổi học liền không thể không lên máy bay trở về Hối Đồng.

Tối qua Quý Kiều ngủ không ngon, cả đoạn đường về Hối Đồng đều ngủ.

Về đến ký túc xá thì đã đến giữa trưa rồi.

Mấy người bạn cùng phòng của cô đều không ở trong phòng, có lẽ là đi thư viện tự học rồi.

Bây giờ ở thư viện không có chỗ, Quý Kiều liền ở trong ký túc xá học bài.

Lúc đang đọc sách, hòm thư QQ của cô báo hiệu mail giấu tên được gửi đến.

Quý Kiều khẽ kích chạm, mở hòm thư ra.

“Kiều Kiều, kết thúc cuộc thi liền có thể thẳng thắn với em rồi. Em nói không sai, là anh chỉ Đường Tu Văn quen Tiền Tĩnh Tĩnh. Trước tiên em đừng tức giận, anh có lý do…”

Quý Kiều hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đọc lướt tiếp.

“Vì sao anh lại liều khiến em tức giận mà vẫn làm việc này đây?

Bởi vì…..

Trong giấc mơ của anh bọn họ đã kết hôn.”

Đồng tử của Quý Kiều co rụt lại, không thể tin được mà mail.

“Anh đã nói anh đang trở lên tốt hơn. Anh chỉ đang sửa lại sai lầm mà thôi, em đừng tức giận.”

Hết chương 53

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.