Cuộc bắt chuyện xấu hổ này kết thúc bằng việc Lí Hạc chạy trối chết với khuôn mặt vừa đỏ vừa đen.
Cậu ta vội vàng rời đi, không hề nói một chữ nào.
Nhìn bóng lưng bối rối của cậu ta, Diêu Húc cảm thấy rất kì lạ: “Cậu ta căng thẳng như thế làm gì?”
Quý Kiều khẽ cười: “Vì cậu ta chính là Lí Hạc mà.”
“Đệt” Diêu Húc bỗng hiểu ra, “Bảo sao mặt cậu ta bị nghẹn như mặt quỷ thế kia.”
“Tiểu Kiều, cậu quả thực ác đấy.” Diêu Húc léo nhéo, “Tôi đúng là đã đánh giá thấp cậu rồi.”
“Không sao, bây giờ cậu đánh giá cao vẫn kịp mà.” Quý Kiều không để tâm.
Hạ Thì Lễ cười đợi bọn họ nói xong, lên tiếng nhắc: “Ăn xong rồi thì đi thôi, sắp đến giờ tập hợp rồi.”
Mấy người đáp lời, đứng dậy thu dọn bát đũa của mình vào chỗ để bát đĩa bẩn, rồi cùng ra sảnh lớn của khách sạn đợi xe đến.
Xe của ban tổ chức đúng 7h30 đến, có hai cái xe buýt đến đón người.
Sau khi lên xe, tất nhiên là Quý Kiều ngồi bên cạnh Hạ Thì Lễ. Diêu Húc ngồi một mình đằng sau bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, những người khác cũng dần dần lên xe.
Lại lần nữa Quý Kiều nhìn thấy bóng dáng của đội “Xì xà xì xào” bên đại học F qua cửa sổ.
Dường như đã thoát ra khỏi sự xấu hổ và lúng túng vừa nãy, Lí Hạc khoác vai bạn cùng đội ba hoa khoác lác.
Lúc đi đến cửa xe buýt, cậu ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Quý Kiều. Lí Hạc tức khắc giật mình, nụ cười trên khuôn mặt vốn đang phới phới biến mất tức thì, mặt dần đỏ lên, biểu cảm cũng trở nên không tự nhiên.
Cậu ta lập tức cúi đầu, kéo bạn cùng đội đi sang cái xe buýt khác.
Quý Kiều bình tĩnh quay mặt về, đúng lúc đối diện với ánh mắt Hạ Thì Lễ đang ngồi bên cạnh.
“Nhìn xem em đang nhìn cái gì.” Hạ Thì Lễ nhẹ nhàng nói.
Quý Kiều bật cười: “Vậy anh cứ nhìn đi.”
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, “Lo lắng không?”
“Bây giờ thì không, đến lúc đến sân thi đấu thì có lẽ sẽ có.” Quý Kiều nắm lấy tay anh, hỏi: “Vậy anh có tự tin không?”
Cô hỏi xong, thuận thế cúi đầu nghịch tay Hạ Thì Lễ.
Tay Hạ Thì Lễ ấm áp mềm mại, khô ráo mà không thô ráp, ngón tay vừa trắng lại thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lúc đang ấn từng ngón tay để chơi, Quý Kiều nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hạ Thì Lễ: “Ngày mai muốn đi đâu chơi?”
Động tác nghịch tay anh dừng lại, Quý Kiều ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười nhàn nhạt của Hạ Thì Lễ.
“Trước đó không phải là đã nói nếu giành được giải sẽ ở lại thành phố S đón Giáng sinh sao?” Anh nhắc.
Quý Kiều đột nhiên nhớ đến đúng là có chuyện như vậy.
Lúc đó hình như cô nói nếu có thể đạt được giải thì sẽ cùng nhau đón Giáng sinh ở thành phố S.
Vậy ý của anh là…
Quý Kiều hiểu ra, gật đầu cười.
Khách sạn cách đại học S không xa, ngồi xe mấy phút là đến rồi.
Sau khi đến đại học S, hàng người đi theo sự chỉ dẫn của ban tổ chức đi vào sân thi đấu mà hôm qua đã đến.
So sánh với sân ở đại học D lúc trước, sân ở đại học S càng rộng lớn thoải mái hơn. Cả sân đấu được chia làm khu khán giả, khu chờ đợi và khu thi đấu.
Do trận thi đấu ngày hôm nay sẽ được truyền hình trực tiếp nên ban tổ chức còn sắp xếp hai MC trực tiếp diễn giải trận đấu.
Đồng thời, toàn bộ quá trình trận đấu cũng sẽ được chiếu trực tiếp trên màn hình lớn ở sân đấu, thuận tiện cho khán giả có thể xem.
Tất cả các tuyển thủ đều được sắp xếp ở khu chờ đợi, sẽ vào khu thi đấu theo trình tự rút thăm.
Quý Kiều lại rút được lượt phía sau – số 14, còn đại học F lại thi đấu rất sớm – số 3.
Sau một vài lời phát biểu của lãnh đạo và người phía Chính phủ, cuộc thi xe không người lái thông minh của giải Vân Tiêu chính thức bắt đầu.
Đội đầu tiên là đội “Lao nhanh siêu tốc” ở đại học D, người cũng như tên, điểm sáng ở xe bọn họ là tốc độ.
Sau khi trọng tài ra hiệu, chiếc xe lấy tốc độ như bay đi mà xuất phát.
“Woa, không hổ là đội siêu tốc của chúng ta, tốc độ của xe thực sự là quá nhanh.” MC trên sân thuyết minh.
Vừa dứt lời, chiếc xe đến khúc cua không khống chế được tốt, phi thẳng ra khỏi đường băng. “Nhưng mà vẫn phải chú ý an toàn nhé.” MC cảm thấy đáng tiếc, “Như này đã dùng mất một cơ hội để can thiệp, sẽ bị trừ điểm.”
Sau khi tuyển thu điều chỉnh xong, chiếc xe lại sẽ lại lên đường một lần nữa, chiếc xe vẫn duy trì tốc độ rất nhanh, kết quả lúc đến đường đi dành cho người qua đường lại bị đè vào vạch.
Trên sân đấu, những lỗi cơ bản như chạy ra khỏi đường đua cũng có nghĩa là đã phải tạm biệt với chiếc cup vô địch rồi.
Đội “Lao nhanh siêu tốc” của đại học D ra quân không thuận lợi, đội viên lắc đầu đi xuống.
Đội thứ hai ra sân là đội bên đại học A, là trường có danh tiếng lịch sự lâu dài, đội đại học A cũng bảo trì tác phong vững vàng, vượt qua đường đua với tốc độ nhẹ nhàng, chỉ là có hai lần đè vào vạch. Cả quãng đường chỉ dùng hơn 2 phút.
“Đại học A có khả năng cao đấy.” Diêu Húc ngồi một bên bàn tán.
Hạ Thì Lễ cũng gật gật đầu biểu thị tán thành.
Cuộc thi như này, không phạm lỗi đã là một loại thắng lợi rồi.
Đại học A phát huy ổn định khiến đại học F ngay phía sau có áp lực không nhỏ.
Lí Hạc mặt nghiêm túc mà đặt chiếc xe lên đường băng, biểu cảm trang nghiêm, tay cầm xe thậm chí còn hơi run run.
“Ấy, thằng cha này không phải là tên lúc sáng bị chúng ta dọa sợ sao? Run như thế làm cái gì?” Diêu Húc khoanh tay trước ngực nhìn màn hình trực tiếp, rất không nể nang gì mà cười nhạo.
“Cũng có thể lại bị đại học A dọa.” Quý Kiều khách quan lạnh lùng mà phân tích.
So sánh ra mà nói, đội trưởng chịu trách nhiệm vận hành thử nhìn vào cũng không căng thẳng như vậy, tay cầm sổ tay biểu cảm hững hờ.
Sau khi trọng tài ra hiệu, chiếc xe cũng lấy một tốc độ rất nhanh mà xuất phát.
“Woa, đội “Xì xà xì xào” của chúng ta cũng có tốc độ rất nhanh nhé.” MC cảm thán, “Mọi người đều đến vòng chung kết để đua xe hay sao?”
Người MC khác cười: “Xem ra mọi người đều muốn thêm điểm ở phần tốc độ này đây.”
Hai người cười đùa còn chưa được mấy câu, xe của đội “Xì xà xì xào” đã bị tai nạn, lúc qua khúc cua đâm thẳng vào thanh chắn.
Diêu Húc bật cười trên nỗi đau của người khác.
MC cũng không kìm được mà nhắc nhở: “Tốc độ của xe có lẽ là nhanh quá rồi, còn không kịp kiểm soát phương hướng. Các tuyển thủ phải chú ý nhé.”
“Đua xe rất nguy hiểm, người lái phải cẩn thận.” Người MC khác thuận miệng nói.
Trong lúc nói chuyện, xe của đại học F đã quay lại đường đua một lần nữa, tốc độ vẫn không giảm.
Lúc qua một khúc cua khác, chiếc xe lại một lần nữa chạy ra khỏi đường băng.
Liên tiếp hai khúc cua đều xảy ra vấn đề, sắc mặt đội viên đại học F đều nặng nề.
“Đệt, cái này mà bọn họ ở trong nhóm chat nói là 2 phút là hoàn thành chặng đường?” Diêu Húc nói chung là đã được mở mang kiến thức rồi, “Tôi nghe bọn họ chém gió ở trong nhóm chat mà cứ tưởng là giỏi thế nào cơ? Như này là đồ dỏm à?”
Phân đoạn dừng xe cuối cùng, đội “Xì xà xì xào” cũng xuất hiện một vấn đề nhỏ.
Chiếc xe cũng không kịp thời dừng lại, đè lên vạch kẻ đường, bị trừ thêm một điểm.
Từ trên sân đấu đi xuống, sắc mặt các thành viên đội đại học F đều rất nặng nề.
“Không sao, chúng ta vẫn còn một cơ hội nữa. Xem xem đội “Xì xà xì xào” của chúng ta vòng sau có thể có được thành tích tốt không nhé.” MC trên sân nói.
Nhìn thấy Lí Hạc hồn bay phách lạc mà quay về khu chờ đợi, Diêu Húc cũng lười cười nhạo cậu ta.
Mấy đội tiếp theo lần lượt lên sân thi đấu, lúc phát huy ít nhiều gì cũng có vài lỗi. Có thể hoàn thành thuận lợi giống như đại học A đã ít lại càng ít.
Đa phần các đội đều bị trừ điểm ở phần phân biệt tuyến đường hoặc nhận biết chướng ngại vật.
Lúc đến phần thi đấu thứ 13, bọn Quý Kiều liền yên lặng ngồi đợi bên cạnh đường thi đấu.
Cũng là lúc này, Quý Kiều mới thật sự cảm thấy căng thẳng, nhưng nhiều hơn là mong đợi và hưng phấn.
Chiếc xe giống như đứa con bọn họ đã mất vài tháng để làm ra, gánh trên mình là hy vọng và tâm huyết của mấy người bọn họ.
Bây giờ, chính là lúc đưa thành quả mấy tháng trời của bọn họ bày ra trước mắt mọi người!
“Được rồi, sau đây là đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” đến từ đại học Hối Đồng.” MC vừa mới nói ra tên của bọn họ liền cảm thấy thú vị, “Cái tên này đúng là rất phong cách. Là muốn nói giá trị nhan sắc của thành viên rất cao sao?”
“Cũng có thể là giá trị nhan sắc của chiếc xe hoặc là số hiệu cao mà.” Một người MC khác nói.
Ngay lúc này, ống kính chiếu đến địa điểm thi đấu, khuôn mặt của mấy thành viên hiện rõ trên màn hình.
Dường như ngay tức khắc, trên sân vang lên nhưng tiếng kêu ngạc nhiên nho nhỏ.
“Woa, thực sự là giá trị nhan sắc siêu cao mà.” Ngay cả MC cũng không kìm được mà cười cảm thán.
Trên màn hình với độ phân giải cao, cô gái buộc tóc đuôi ngựa trang điểm nhẹ nhàng, mắt to, mặt trái xoan, môi hơi mím lại, dưới ánh đèn của sân thi đấu làn da trắng đến phát sáng, xinh đẹp tựa như búp bê.
Chàng trai đeo huy hiệu đội trưởng trên tay có dáng người tiêu chuẩn, khuôn mặt tuấn tú, dáng cao chân dài, ngoại hình xuất sắc vô cùng.
Anh cầm sổ tay và máy tính, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị ứng phó với bất kì vấn đề nào có thể xảy ra khi thi đấu.
Hai người này ai cũng có thể gánh được cái tên đội, lúc cùng nhau xuất hiện càng tạo lên hiệu ứng bùng nổ.
“Được rồi, bọn họ ra hiệu với trọng tài là đã OK rồi. Hãy để chúng ta xem xem xe của đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” có hoàn hảo giống với dáng vẻ của bọn họ không nhé?”
Sau khi chiếc xe khởi động, trái tim Quý Kiều liền bị treo lên, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Tốc độ của xe bọn họ không nhanh như đua xe, nhưng cũng không chậm chút nào.
Tiếp theo là nhận biết đèn tín hiệu, xác định chướng ngại vật và các trạm kiểm soát, chiếc xe đều….thuận lợi vượt qua rồi, không hề đè vạch.
Khúc cua cuối cùng thuận lợi vượt qua, chiếc xe nhận biết được tín hiệu dừng xe, chầm chậm dừng trước vạch kẻ đường.
Máy tính giờ dừng lại ở 1 phút 58 giây.
“Yes!” Diêu Húc hô to cầm chiếc xe từ dưới đất lên.
Quý Kiều ngẩng đầu, vô cùng vui vẻ mà nhìn Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ gấp sổ tay lại, cũng không kìm nổi mà nở nụ cười.
Là người đã tham gia thi đấu vài lần rồi, bọn họ đều biết rõ rằng, biểu hiện vừa rồi có lẽ có thể lấy được điểm cao nhất từ đầu đến giờ.
“Biểu hiện của đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” rất tuyệt!” MC bình luận, “Bọn họ thành công lấy được điểm cộng về thời gian. Cả quá trình dường như cũng không có lỗi gì phải không?”
Người MC còn lại tiếp lời: “Từ góc độ phía chúng ta mà xem thì hình như không có, cụ thể vẫn cần xem phía trọng tài, bọn họ nhìn rõ hơn, không biết là có bị trừ điểm nhỏ gì không.”
“Ừm, điểm lớn có lẽ không có bị trừ. Chúng ta có thể thấy, các thành viên trong đội cũng đều rất vui vẻ.”
“Được rồi, tiếp theo đây lên sân là đội đến từ…”
Giọng nói của MC vẫn còn tiếp tục, nghe vào tai Quý Kiều đã thành hàng loạt những câu “bla bla” vô nghĩa.
Từ trên sân đấu đi xuống, bước chân Quý Kiều cũng phiêu phiêu.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thành tích ở vòng đầu tiên của bọn họ chắc chắn sẽ đứng trong top 3.
Biểu hiện của hai đội phía sau không cao không thấp, theo lí thuyết thì sẽ không vượt qua được đội “Giá trị nhan sắc siêu cao.”
Sau khi vòng đầu tiên kết thúc, là đến giờ nghỉ và ăn trưa.
Quý Kiều không có tâm trạng nghỉ trưa, ánh mắt chăm chú nhìn lên màn hình chuẩn bị có điểm.
10 phút sau, điểm đã hiện lên.
Đại học Hối Đồng dẫn đầu phía xa với điểm số 780.
Đứng thứ hai là đại học A với 730 điểm, bọn họ cũng được thêm điểm ở phần thời gian.
Các đội còn lại đều không được đến 700 điểm, không hề có tính uy hiếp.
Xem điểm xong, trái tim treo cao của Quý Kiều cũng được hạ xuống.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Cô vui vẻ nói.
Vốn dĩ cô đã xinh đẹp, cười lên càng thêm lóa mắt người nhìn.
Lại thêm giọng cao và thoải mái, thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.
Trong đó cũng bao gồm Lí Hạc ở đại học F.
Cậu ta chăm chú nhìn khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của Quý Kiều, có hơi mất hồn mất vía.
Lúc ăn sáng cậu ta định bắt chuyện với cô để trao đổi số, không ngờ lại tự rước lấy nhục.
Lúc thi đấu, cậu ta vốn định biểu hiện thật tốt cho mấy người bên Hối Đồng xem, kết quả là lại bị người ta dần cho nhừ tử.
Lúc đại học Hối Đồng thi đấu, thỉnh thoảng cậu ta có thể nghe thấy những tiếng nghị luận ở xung quanh truyền đến.
Mấy người bên cạnh đều cảm thán rằng quả nhiên tên đội bọn họ không phải là đặt lung tung.
“Em gái bên đội Hối Đồng thực sự là tuyển thủ sao?”
“Cô ấy xinh như hotgirl mạng ấy.”
“Tôi cũng cảm thấy cô ấy trông quen lắm…”
…
Trong lòng phiền loạn mà nghe những lời bàn tán ở xung quanh, Lí Hạc mới biết rằng cô chính là Tử Hòa lúc trước đã chụp bộ ảnh dân quốc.
Bộ ảnh đó cậu ta đã xem trên mạng rất nhiều lần, thảo nào trông cô quen như vậy.
Lúc hoảng hốt, đoàn người đại học Hối Đồng đã vui vẻ đi ăn rồi.
Chỉ có Diêu Húc quay đầu nhìn về phía cậu ta một cái, có hơi khiêu khích.
Lí Hạc mím môi, trong lòng bực bội.
Sau khi nghỉ trưa, vòng thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Vòng này đội đại học A có một lỗi. Vì muốn lấy thêm điểm cộng mục thời gian, bọn họ điều chỉnh thông số tốc độ cao hơn, khiến cho chiếc xe chạy ra khỏi đường băng một lần. Cứ như vậy, điểm số của bọn họ chắc chắn là không cao hơn vòng trước rồi.
Ngược lại lần này đội “Xì xà xí xào” đã rút ra được kinh nghiệm, điều chỉnh thông số tốc độ thấp xuống để tăng tính ổn định. Ngoại trừ việc lúc đầu khởi động tốc độ quá chậm và sau đó bị chạm vạch ra, về sau cũng không có lỗi gì lớn.
Lúc đến đại học Hối Đồng thi đấu, khu khán giả lại lần nữa truyền đến những âm thanh nho nhỏ.
“Lại đến đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” mà chúng ta cực kì quan tâm rồi. Trong phần thi buổi sáng bọn họ đạt được thành tích vô cùng tốt, khiến chúng ta vô cùng mong chờ biểu hiện lần này của bọn họ.” MC thuyết minh.
Vừa dứt lời chưa được bao lâu, chiếc xe trên đường băng liền nhanh chóng khởi động.
Đi thẳng, chuyển hướng, né tránh chướng ngại vật, xuống dốc, rẽ, dừng xe…
Chiếc xe thuận lợi hoàn thành một loạt các chuyển động trên đường băng.
1 phút 50 giây!
Thời gian còn ít hơn vòng trước.
Lúc xuống sân, khóe mắt đuôi lông mày của Quý Kiều đều không nén được ý cười.
Lúc về đến khu đợi dành cho tuyển thủ, rất nhiều tuyển thủ đã thi xong đều đứng dậy chúc mừng bọn họ.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cơ bản thành tích của Hối Đồng đã cầm chắc ngôi vị quán quân rồi.
Khác với bầu không khí ở các đội khác, đại học F đã từng battle với Diêu Húc ở trong nhóm chat lại có hơi xấu hổ.
Lí Hạc hơi cúi đầu, khuôn mặt suy sụp.
Diêu Húc khiêm tốn xua tay: “Hầy, thực ra bọn tôi cũng muốn khiêm tốn chút, nhưng mà thực lực với nhan sắc đều không cho phép mà.”
Lời của cậu ta khiến mọi người xung quanh đều bật cười, bầu không khí thoải mái hơn nhiều.
Hạ Thì Lễ không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, một mình thu dọn đồ đạc.
Quý Kiều nhân khoảng thời gian ngắn ngủi này đi vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.
Theo như quy trình, sau khi trận đấu kết thúc không bao lâu trên sân thi đấu liền công bố thứ tự và trao giải.
Khi Quý Kiều quay lại khu chờ đợi, trận đấu đã kết thúc hoàn toàn rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của ban tổ chức, tất cả các tuyển thủ đều ngồi xuống vị trí khu vực đã được chỉ định của mình, ở phía trước là bục trao giải đã được bố trí từ trước.
Lại đợi thêm tầm 20 phút, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Trước tiên người đại diện của công ty tổ chức Cup Vân Tiêu đứng lên phát biểu, khẳng định sự biểu hiện của các tuyển thủ ở trên sân thi đấu, lại kỳ vọng vào triển vọng của xe không người lái trong tương lai, cuối cùng bày tỏ công ty sẽ tiếp tục tổ chức cuộc thi này, mang đến cho mọi người một sân chơi càng rộng lớn hơn.
Quý Kiều cùng mọi người ngồi ở dưới cùng vỗ tay, trong đầu lại hiện lên sự phát triển nhanh chóng vượt bậc của mạng Internet trong vài năm tới.
Trong thời đại với những thay đổi to lớn, cô cũng là một phần tử tham dự trong đó. Quý Kiều bỗng nhiên có loại cảm giác tự hào.
Trong loạt tiếng vỗ tay như sấm, Hạ Thì Lễ quay đầu đối diện với cô nhìn nhau cười.
“Được rồi, sau đây chúng ta bắt đầu phần công bố thứ tự và trao giải.” MC cao giọng tuyên bố.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào màn hình lớn phía sau anh ấy.
Kết quả cuộc thi không khác mấy so với dự đoán của mọi người, giải ba thuộc về đội đến từ đại học X, giải nhì thuộc về đại học A.
“Vâng, sau đây chính là quán quân của chúng ta, bọn họ sẽ nhận được giải thưởng trị giá 100 000 nhân dân tệ từ Công ty khoa học công nghệ Vân Tiêu.”
Vừa dứt lời, Quý Kiều cảm nhận được Hạ Thì Lễ nhẹ nắm lấy tay cô. Bây giờ cô mới phát hiện ra, lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi.
Cô hồi thần, nhìn về phía Hạ Thì Lễ ý bảo bản thân OK.
“Bọn họ là…” MC ngừng lại, cao giọng công bố.
“Đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” đến từ đại học Hối Đồng!”
“Sau đây, tổng giám đốc Lí của Công ty khoa học công nghệ Vân Tiêu chúng tôi sẽ trao giải cho các đội, mời năm bạn lên sân khấu.”
Người Quý Kiều thẳng tắp, đi theo sau Hạ Thì Lễ lên sân khấu.
Nhận cup trên tay của người trao giải, Quý Kiều lịch sự cúi người với ông ấy.
Với đội quán quân, tất nhiên là MC muốn phỏng vấn một chút.
“Nhan sắc của đội quán quân của chúng ta đúng là rất cao. Vậy tôi muốn hỏi đội “Giá trị nhan sắc siêu cao” của chúng ta đây một chút, người đảm đương giá trị nhan sắc của đội các bạn là ai vậy?”
Vừa dứt lời, mic của MC vẫn còn chưa đưa ra, bốn chàng trai liền đồng loạt lùi về sau một bước, để lại một mình Quý Kiều đứng trước.
Nhất thời trên sân vang lên trận cười lớn.
Quý Kiều ngơ ngác, sau đó nhìn vào ống kính cười một cách tự nhiên.
MC cũng cười: “Lúc đầu chúng tôi còn nghĩ rằng tên của đội các bạn là đặt cho vui thôi.”
Diêu Húc không cần mic, sẵng giọng hô lên: “Từ trước đến giờ chúng tôi không lừa ai!”
Tiếng cười trên sân càng lớn hơn.
“Đúng tôi cũng nhận ra rồi. Đội quán quân của chúng ta không chỉ có tài mà còn có nhan sắc, lại còn rất hài hước nữa.”
Theo quy trình, sau khi MC hỏi thêm một vài vấn đề thông thường liền cho bọn họ đi xuống.
Dưới sân khấu đều là người trẻ tuổi, buổi lễ trao giải kết thúc trong không khí vô cùng thoải mái vui vẻ.
Hôm nay là lễ Giáng sinh, ban tổ chức mời tất cả các tuyển thủ ăn tối ở khách sạn đang ở, lại tặng tất cả các tuyển thủ một quả bình an*.
*Gốc 平安果: quả bình an, là quả táo. Do quả táo tiếng trung là 平果 gần âm với “bình an” 平安.
Trong bữa tiệc tối, MC và tổng giám đốc Lí của Công ty khoa học công nghệ Vân Tiêu cùng mọi người trò chuyện rôm rả, cũng bảy tỏ mong muốn chiêu người hiền tài. Hoan nghênh mọi người đến Công ty khoa học công nghệ Vân Tiêu sau khi tốt nghiệp.
Mấy người trẻ tuổi ở phía dưới nghe thấy vô cùng xúc động lại trào dâng lên nhiệt huyết, rất nhiều người hăm he nghĩ đến việc sẽ vào Vân Tiêu làm việc.
“Ấy, các cậu thì sao? Tôi nghĩ chắc chắn Vân Tiêu sẽ cho các cậu một vé vào thẳng đấy.” Bên cạnh có một bạn nam ở đại học D hỏi Diêu Húc.
Diêu Húc đã uống một ít rượu, lại bắt đầu chém gió: “Hầy, tôi đã đồng ý với anh Hạ của tôi rồi, chỉ đành xin lỗi Vân Tiêu thôi.”
“Đệt.” Người bên cạnh cười mắng một tiếng, “Mấy người mới có năm hai đã chuẩn bị lập nghiệp rồi?” Diêu Húc giơ một ngón tay: “Năm nhất, anh Hạ của bọn tôi năm nhất đã có kế hoạch rồi. Ngược lại tôi lại là người dựa vào cậu ấy, cậu ấy sẽ không bán tôi đâu.”
Bạn nam ở đại học D vừa kính nể vừa hâm mộ mà nhìn Hạ Thì Lễ một cái.
Ở trường, bọn họ cũng được coi là rất ưu tú rồi. Nhưng đến thành phố S tụ lại một chỗ với những người đến từ khắp mọi miền mới nhận ra rằng, thực sự là núi cao còn có núi cao hơn.
Thực lòng mà nói, sau khi gặp Quý Kiều, rất nhiều nam sinh đều có một vài tâm tư nho nhỏ, rục rịch muốn bắt chuyện.
Nhưng bởi vì cô vẫn luôn ở cùng một chỗ với Hạ Thì Lễ, thêm nữa hành động giữa hai người họ cũng rất thân mật, khiến rất nhiều người đều phải lùi bước.
Người như Hạ Thì Lễ, vẻ ngoài xuất sắc, khí chất nho nhã, lại thêm kỹ thuật cao siêu, tất cả đều khiến đa phần nam sinh tự cảm thấy xấu hổ.
Vì vậy cả ngày hôm nay, có không ít người vào trong nhóm âm thầm add thêm Quý Kiều, nhưng những người dám đến trước mặt cô bắt chuyện thì lại cực ít.
Mãi đến khi tiệc tối kết thúc, mới có một ngươi dũng cảm đến tìm Quý Kiều, khuôn mặt đỏ bừng mà hỏi cô có thể cho số điện thoại hay không.
Quý Kiều còn chưa kịp lên tiếng, đã có người từ chối thay cô rồi.
“Xin lỗi, cô ấy có bạn trai rồi.”
Quý Kiều quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Thì Lễ đã đứng sau lưng cô từ bao giờ, biểu cảm nghiêm nghị.
Giây tiếp theo, tay Hạ Thì Lễ liền đặt trên vai cô, thuận tiện kéo người vào trong lòng mình.
Khuôn mặt bạn nam dũng cảm đó nhất thời đã hồng lại càng hồng hơn, ấp úng nói một tiếng xin lỗi rồi rời đi.
“Diêu Húc sao rồi?” Quý Kiều ngẩng đầu nhìn Hạ Thì Lễ.
Vừa rồi Diêu Húc phải đi uống rượu với người của Công ty khoa học công nghệ Vân Tiêu, không biết uống bao nhiêu rồi quay lại, được Hạ Thì Lễ đưa về phòng nghỉ ngơi trước.
Lông mày đang nhíu lại của Hạ Thì Lễ giãn ra: “Đã ngủ rồi.”
“Anh cũng đưa em về phòng nhé!” Ánh mắt Quý Kiều sáng lấp lánh, nói.
Hạ Thì Lễ cười “ừm” một tiếng.
Bây giờ đã là 9 giờ hơn rồi, đúng là lúc nên đi về nghỉ ngơi rồi.
Vì trong đội chỉ có mình Quý Kiều là con gái, nên cô ở một mình một phòng.
Hai hôm trước cô còn hơi sợ, nhưng vì là cuộc thi sắp diễn ra, cô cũng ngại làm phiền Hạ Thì Lễ dỗ cô.
Nhưng bây giờ thì khác.
Dù sao cuộc thi cũng kết thúc rồi, bạn trai ở bên bạn gái cũng là lẽ dĩ nhiên nha.
Do vậy, lúc Hạ Thì Lễ đưa cô đến cửa phòng định nói tạm biệt, Quý Kiều bỗng nhiên kéo tay anh lại.
Tim Hạ Thì Lễ đột nhiên đập mạnh, đối diện với đôi mắt trong veo của Quý Kiều.
“Anh ở lại em.” Cô nói.
Hạ Thì Lễ khẽ sững người, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Quý Kiều kéo vào căn phòng tối đen.
Quý Kiều cắm thẻ phòng vào, đèn trong phòng phát ra ánh sáng vàng nhạt.
“Kiều Kiều, không còn sớm nữa.” Hạ Thì Lễ lên tiếng, muốn nói anh chỉ có thể ở cùng cô một lát.
“Em biết mà.” Quý Kiều không để ý mà nói, kéo anh đi vào.
“Vậy em bảo anh ở lại cùng em…” Hạ Thì Lễ ngập ngừng, “Là ở lại đến lúc nào?”
Quý Kiều chớp chớp hàng lông mi đen dài, nhón chân hôn anh một cái.
“Tất nhiên là ở lại ngủ cùng em nha.” Quý Kiều nói một cách đúng tình hợp lí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]