Có một khoảnh khắc, trong đầu Quý Kiều hiện lên những lời mà Thường Ninh Viễn nói.
Có lẽ nào anh ta tìm Hạ Thì Lễ rồi nói những lời linh tinh* gì đó, nếu Hạ Thì Lễ biết bản thân mình sẽ tự sát thì sẽ ra sao, còn có chuyện của Tiền Tĩnh Tĩnh thì nên làm thế nào…
*Gốc 乱七八糟: loạn thất bát tao: linh tinh, lung tung, rối loạn…
Các loại cái suy nghĩ lung tung đan vào nhau trong đầu cô.
Thấy Quý Kiều không có phản ứng gì, tai Hạ Thì Lễ hơi nóng lên.
Anh chưa bao giờ nói những lời như thế này, lúc này tim đập rất nhanh, trên mặt cũng bất giác hiện lên chút lo lắng.
“Được không?” Anh lại hỏi lại lần nữa.
Quý Kiều hơi ngẩn người nhìn Hạ Thì Lễ.
Giọng anh trong trẻo lại có chút từ tính, trong không gian yên tĩnh lại càng thêm dịu dàng.
Giọng của anh giống như con người anh vậy, luôn mang đến cho người khác một cảm giác an toàn, thỏa đáng.
Dường như chuyện gì đối với anh cũng không thành vấn đề.
Mắt Quý Kiều hơi chua sót.
Cô thực sự thích cảm giác ở bên cạnh Hạ Thì Lễ mà.
Rèm cửa sổ ở trong phòng được kéo lên, ánh sáng rất mờ, bên ngoài cửa sổ dường như có cả tiếng chim hót lúc sáng sớm.
Sáng sớm mùa hạ, vạn vật vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc.
Còn Quý Kiều trong giờ phút này chỉ muốn nghe theo nội tâm của mình.
Cô hít hít mũi, gật mạnh một cái.
“Được.” Cô nhẹ giọng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-trung-sinh-roi/3458826/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.