Khi bước sang tháng 10, thời tiết dần trở lên mát mẻ hơn. Buổi tiệc chào mừng diễn ra sau ngày Quốc khánh không lâu. Bởi vì phải chuẩn bị cho buổi tiệc, Quý Kiều và Hàn Trân Ny đều chọn ở lại trường luyện tập. Còn Tiền Tĩnh Tĩnh cũng không muốn về nhà, ba người liền ở lại ký túc xá.
Đúng lúc gần trường đại học mới mở một khu trung tâm thương mại, ba người tận dụng thời gian nghỉ quốc khánh, cùng nhau đến trung tâm đi dạo.
Khu trung tâm ngay cạnh thị trấn đại học*, ăn uống vui chơi cái gì nên có đều có, có sức hấp dẫn vô cùng lớn với sinh viên các trường đại học xung quanh.
*Trong quá trình phát triển trường đại học, quy mô phát triển trường đại học ngày càng mở rộng, một số trường đại học tập hợp lại với nhau khiến cho các khu vực xung quanh trường đại học hoặc chính khuôn viên trường đại học trở thành một thị trấn quy mô lớn, chẳng hạn như khu vực Berlin Humboldt và Heidelberg ở Đức , Uppsala ở Thụy Điển, … Người ta gọi kiểu tập hợp các trường cao đẳng và đại học là “thị trấn đại học”. (theo baidu)
Nửa đường đi qua một tiệm cà phê, Quý Kiều đưa ra chủ ý muốn mua cà phê uống.
Hàn Trân Ny từ chối: “Tớ không uống cà phê.”
Tiền Tĩnh Tĩnh cũng lắc đầu: “Tớ uống xong buổi tối không ngủ được.”
“Vậy được rồi, các cậu đợi tớ ở đây, tớ quay lại ngay.”
Sau khi nói với bạn cùng phòng xong, Quý Kiều đẩy cửa bước vào.
“Xin chào, quý khách muốn muốn gì ạ?” Nhân viên đứng trước quầy nở một nụ cười lịch sự.
Quý Kiều : “ Một cốc Iced…”
Chữ Americano đọng trong cổ họng.
“ Cocoa mocha frappuccino*, cỡ lớn.”
*
Quý Kiều không kiêng nể gì mà gọi cho mình một loại mà trước đây chưa từng uống.
Cô muốn đồ ngọt đồ ngọt đồ ngọt, lượng calori gì đó phắn sang một bên!
“Được. Mời sang bên kia đợi một chút.”
Khách trong quán cà phê không nhiều, phía đối diện cũng rất yên tĩnh.
Quý Kiều đi đến quầy bày cốc ngắm mấy cái cốc mới ra mắt, ánh mắt vô ý mắt gặp một hình bóng quen thuộc.
Hạ Thì Lễ ngồi vị trí bên cửa sổ, phía đối diện là một nam một nữ trông có vẻ là học sinh. Trên bàn là 3 cốc cà phê, có vẻ đã ngồi được một lúc rồi.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi thẳng tắp không còn một nếp gấp. Cánh tay mảnh mai đặt tự nhiên trên bàn, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ màu đen. Cả người toát lên vẻ khoan khoái sạch sẽ, phong thái ung dung. Cô gái ngồi đối diện lợi dụng khoảng thời gian uống cà phê mà trộm nhìn anh vài lần.
Đối diện với bóng lưng của Hạ Thì Lễ, Quý Kiều chợt nhớ đến một sự kiện.
Đời này chắc chắn mình sẽ không ở bên Thường Ninh Viễn, vậy sau khi tốt nghiệp Thường Ninh Viễn sẽ không ở lại thành phố H khởi nghiệp phải không? Ví dụ không có Thường Ninh Viễn, vậy hạng mục của mấy năm sau không phải sẽ về tay công ty Hạ Thì Lễ sao? Nếu Hạ Thì Lễ lấy được hạng mục đó, có phải sẽ không ra nước ngoài nữa không? Vậy một loạt những sự kiện sau đó cũng sẽ không xảy ra phải không?
Anh…..
Có phải sẽ không tự sát không? Ít nhất cũng sẽ không phải ở độ tuổi trẻ như vậy…..
Những ý tưởng về hiệu ứng domino này khiến Quý Kiều đột nhiên nổi lên một tầng da gà. Quý Kiều thất thần nhìn chằm chằm vào phía trước, không kiềm chế được những suy nghĩ xa xăm.
“Quý Kiều.”
“Quý Kiều?”
Bên tai đột nhiên vang lên tên của bản thân, Quý Kiều giật mình, theo bản năng xoay về hướng phát ra âm thanh.
Đập vào mắt đầu tiên chính là cần cổ trắng nõn thon dài với hầu kết đang nhô ra. Lại nhìn lên trên, là gương mặt tuấn tú xuất trần.
“Hạ Thì Lễ?”
Thanh âm Quý Kiều rất nhẹ, như đang chào hỏi lại như đang lầm bầm.
“Ừm, là tôi.”
Đối phương không hề để ý đến ngữ khí cùng âm lượng kì lạ của cô, trả lời một cách tự nhiên. Ngay sau đó lại nhẹ giọng hỏi: “Cậu gọi frappuccino?”
Ánh mắt Hạ Thì Lễ rơi vào mặt quầy đằng sau cô, nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Vừa mới nghe thấy.”
Vừa nãy anh vô ý nghe thấy “ Frappuccion của bạn Quý Kiều”, theo bản năng liền nhìn về phía quầy, không ngờ thực sự nhìn thấy Quý Kiều. Cô đứng một mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ba người bọn anh, không biết đang nghĩ cái gì, đối với những âm thanh bên cạnh cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Tim Hạ Thì Lễ đập mạnh, không kịp nghĩ nhiều liền đi đến.
Nghe thấy lời của Hạ Thì Lễ, Quý Kiều quay đầu nhìn về phía quầy, giờ mới phát hiện ra cà phê của mình đã xong rồi.
Cô cầm cà phê, lại quay về phía Hạ Thì Lễ cảm ơn.
Hạ Thì Lễ quét qua thành cốc cà phê của cô, khách sáo nói không cần cảm ơn. Quý Kiều cười cười, lễ phép nói vài câu liền vội vàng tạm biệt.
“Ừm, tạm biệt.”
Hạ Thì Lễ nói lời tạm biệt, ánh mắt dõi theo cô đến cửa rồi mới quay về chỗ ngồi.
Tiếu Điềm thấy anh quay lại, lắc lắc cốc cà phê trong tay, giống như lơ đãng hỏi: “Cô gái vừa rồi là ai vậy? Thật xinh đẹp.”
“Bạn học.” Hạ Thì Lễ trả lời đơn giản.
Tiếu Điềm cười đùa: “Không ngờ khoa khoa học máy tính các cậu mà cũng có cô gái xinh đẹp như vậy. Tớ còn cho rằng là học nghệ thuật đấy.”
Hạ Thì Lễ cười cười, từ chối cho ý kiến.
Nhịp tim Tiếu Điềm liền tăng nhanh.
Cô gái vừa nãy thực sự quá xinh đẹp, ngũ quan thanh thuần sạch sẽ, dáng người thon thả tinh tế, là dáng vẻ cả nam lẫn nữ đều yêu thích. Càng trùng hợp hơn là, cô ấy và Hạ Thì Lễ đều mặc áo sơ mi trắng bình thường, nhìn qua vô cùng xứng đôi. Mặc dù biểu cảm khuôn mặt của Hạ Thì Lễ vẫn bình thường, theo bản năng Tiếu Điềm vẫn nhận thấy sự khẩn trương, vừa rồi trêu chọc cũng chỉ là để thăm dò. Nhưng nụ cười của Hạ Thì Lễ, không nghi ngờ gì đó là sự khẳng định về vẻ ngoài của cô gái.
Anh cũng cảm thấy cô gái đó rất xinh đẹp đi? Huống hồ là nơi có rất ít con gái như khoa công nghệ.
*Dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời.
Nhưng mà, Hạ Thì Lễ chắc là không thích cô ấy đi? Anh nói tạm thời không nghĩ đến chuyện có bạn gái….
“Là rất xinh đẹp. Nhưng sao tớ lại thấy có chút quen mắt nhỉ?” Triệu Hựu bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
“Cậu biết cô ấy?” Hạ Thì Lễ nhướn mắt nhìn qua.
Triệu Hựu lắc đầu: “Đây là lần đầu tớ đến vùng lân cận trường học các cậu, biết gì mà biết chứ?”
Là bạn học cấp 3 của Hạ Thì Lễ, cậu chắc chắn trường cấp 3 của mình không có nhân vật nổi bật như vậy.
Tiếu Điềm khinh bỉ: “Là mỹ nữ thì cậu đều thấy quen.”
Triệu Hựu không để ý cười: “Có lẽ thực sự như vậy.”
Tiếu Điềm cười theo, lại cẩn thận nhìn biểu cảm của Hạ Thì Lễ, do dự mở miệng: “Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu, lúc cấp ba không phải cậu bảo muốn vào đại học A sao?”
Vì một câu nói của anh, bản thân đã nỗ lực thi vào đại học A, không ngờ anh lại ở lại thành phố H, gần như không gặp được mặt nhau.
Lần này, cô cũng phải mượn lời Triệu Hựu mới có thể nhân dịp nghỉ lễ mà gặp anh.
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Nguyện vọng ban đầu của tớ đúng là đại học A.” Anh nhớ lại kết quả môn ngữ văn không hiểu sao lại thấp của mình, trong lòng lại trầm xuống.
“Haizz cậu thật sự không biết cậu ta sao? Nhất định là vì không muốn bị điều chỉnh* nên tới đại học Hối Đồng đi.” Triệu Hựu nhướn nhướn mày, bày ra bộ dạng “rõ như lòng bàn tay” với Hạ Thì Lễ.
*Các thí sinh thi đại học được chia thành điều chỉnh tuân theo và điều chỉnh không tuân theo. Tuân theo nguyện vọng chuyển trường tức là có điểm vào trường nhưng điểm xét tuyển của các ngành đã báo không đạt, nhà trường sẽ ưu tiên cho thí sinh chuyển vào các ngành có điểm phù hợp. Nếu bạn không sẵn sàng chấp nhận sự điều chỉnh, bạn chỉ cần từ bỏ cơ hội mà trường học cho bạn và tìm một trường học khác. (theo baidu)
Ngón tay Hạ Thì Lễ xoa cốc cà phê lạnh lẽo, âm thanh nhỏ đến gần như thì thầm: “Có lẽ là ý trời đi.”
Có vài chuyện, ngay cả khi bạn bắt đầu lại cũng không thể thay đổi được.
Ví dụ như đại học Hối Đồng, ví dụ như vắng mặt trong kì quân sự, ví dụ như….
Quý Kiều.
Một vài ngày sau kì nghỉ quốc khánh, là buổi tiệc chào mừng của khoa Khoa học máy tính của trường đại học H.
Buổi tiệc chào mừng diễn ra vào tối thứ 6, tiết mục của Quý Kiều là tiết mục thứ 3.
Buổi thứ 6 hôm ấy, 5 cô gái đến hậu trường trước giờ biểu diễn.
Qua thảo luận của Quý Kiều và những cô bạn khác, cuối cùng bọn họ quyết định tạo kiểu thông thường hay gặp. Áo sơ mi trắng với quần đen, đôi giày đen đồng màu.
Những người không có nền tảng nhảy sẽ đi giày vải, Quý Kiều thì chọn một đôi boots cao gót dài đến đầu gối.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Quý Kiều trang điểm xong ngồi ở hậu trường buồn chán, đến khán phòng tìm Tiền Tĩnh Tĩnh nói chuyện.
Cô đi đôi boots cao gót, đôi chân càng dài thon thả.
Đôi môi đỏ mọng, tóc dài bồng bềnh. Chỉ một đoạn đường ngắn đã thu hút được ánh nhìn của vô số chàng trai.
“ Oaaa, Quý Kiều cậu xinh quá đi.” Tiền Tĩnh Tĩnh không hề keo kiệt mà khen bạn cùng phòng mình, lại quay đầu ra đằng sau nhìn xung quanh, “Ơ” một tiếng.
Tiền Tĩnh Tĩnh “Ồ” một tiếng, lại ghé vào bên tai Quý Kiều nhỏ giọng tán phét : “Cậu có nhìn thấy Hạ Thì Lễ không? Nghe nói nhiệp ảnh gia của buổi tiệc có việc, tìm cậu ấy giúp.”
Quý Kiều lắc lắc đầu.
Độ phân giải của điện thoại 7 năm trước không cao như bây giờ, các loại buổi tiệc hay hoạt động công khai của trường học đều phải dựa vào máy ảnh.
Có lẽ là kĩ thuật chụp ảnh của Hạ Thì Lễ tốt, nên mới bị người của hội học sinh kéo đi.
“Người như cậu ấy tốt tính thật, phải là tớ cũng lười giúp bọn họ.” Tiền Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng nói.
Quý Kiều nhớ đến Hạ Thì Lễ ân cần mà lại khách sáo ở tiệm cà phê hôm ấy, nhẹ gật đầu.
Gia thế vượt trội, bác học đa tài, ân cần lễ độ, nhưng lại không có kiêu ngạo làm giá như người bề trên. Cũng không khó hiểu khi bọn Diêu Húc lại nể anh như vậy, từ lúc còn học đại học đã cùng anh lập nghiệp.
Quý Kiều nói chuyện với Tiền Tĩnh Tĩnh một lát, liền nhận được điện thoại thúc giục của Hàn Trân Ny.
Cô không chú ý tới, ngồi cách xa Tiền Tĩnh Tĩnh ba hàng, có một ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cô.
Trong khán phòng lờ mờ ánh đèn, lớp trưởng Tiết Lương phát cho các bạn ngồi hàng trước trước còi và gậy vỗ tay*.
*
“Này này, sau đó là tiết mục của nữ sinh lớp tôi, mọi người nhớ cổ vũ nhá!”
Trần Hiển tiện tay cầm một cái gậy vỗ tay màu vàng huỳnh quang, thì thầm với Thường Ninh Viễn ngồi bên cạnh: “Tiết mục sau không phải là tiết mục nhảy của Quý Kiều với Hàn Trân Ny sao?”
Tim Thường Ninh Viễn đột nhiên đập mạnh.
“Quý Kiều còn cần chúng ta cổ vũ sao?”
“Tiết mục sau có mỹ nữ.”
“Cmn, là mỹ nữ vừa đi qua sao? Nghe nói là ở lớp 1 khoa Khoa học máy tính.”
Xung quanh rộn lên tiếng thảo luận háo hức chờ đợi của nam sinh, nhiều người còn giơ điện thoại lên, chuẩn bị tư thế chụp ảnh quay video.
Thường Ninh Viễn cau mày, có chút khó chịu.
Vừa nãy lúc Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh nói chuyện với nhau anh ta đã để ý đến rồi.
Vì để nhảy, mí mắt và má Quý Kiều đều đánh phấn nhũ bạc.
Trong bóng tối như ánh sáng lấp lánh trên dải ngân hà. Vô cùng xinh đẹp.
“Sau đây, xin mời mọi người đón xem điệu nhảy….”
Giữa những âm thanh ồn ào, Thường Ninh Viễn nghe được tràng giới thiệu của MC.
Một giây sau, ánh đèn tắt đi. Lại sáng lên, trên sân khấu là 5 cô gái mặc áo sơ mi trắng quần short đen. Các cô nghiêng mình sang, mũi chân đồng thời chỉa xuống đất.
Quý Kiều đứng ở vị trí trung tâm, áo sơ mi buộc thắt nút bên hông, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon dài.
Khán phòng rộ lên tiếng còi và tiếng vỗ tay.
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, 5 cô gái đồng thời nhảy theo nhịp điệu, động tác lưu loát đồng đều.
Đá chân, lắc eo, vẫy tay, đổi vị trí, vỗ tay, nháy mắt…
Trên sân khâu là màn biểu diễn của 5 cô gái, nhưng trong mắt Thường Ninh Viễn chỉ nhìn thấy Quý Kiều.
Trong lúc nhảy, quần áo của cô bị kéo lên, để lộ ra một phần eo thon nhỏ trắng nõn.
Khuôn mặt trong sáng thanh thuần với điệu nhảy vui tươi ngọt ngào, cộng thêm trang phục lộ như không lộ, trong ngây thơ trong sáng lại có chút phong tình quyến rũ.
Mái tóc đen dài óng ả tung bay tuôn dài như thác nước, bên mái kẹp một chiếc kẹp tóc ngọc trai màu trắng ngà.
Cô cười một cái, cả sân khấu như phát sáng rực rỡ. Dưới sân khấu thỉnh thoảng rộ lên âm thanh của còi và gậy vỗ tay.
Đang lúc nhảy, Quý Kiều bước ra giữa sân khấu, sạch sẽ lưu loát làm một động tác xoạc chân.
Tức khắc, tiếng hò hét gần như làm nổ tung mái nhà của khu trung tâm hoạt động của trường đại học.
Thường Ninh Viễn cảm thấy điệu nhảy này quá ngắn, ngắn đến nỗi anh ta chưa kịp xem đủ đã kết thúc rồi.
Điệu nhảy hoàn thành, các cô gái tay trong tay cúi chào.
Toàn bộ khu trung tâm hoạt động được bao trùm bởi tiếng vỗ tay không ngớt.
Màn biểu diễn đã thành công đẩy không khí buổi tiệc lên cao trào.
Vũ điệu ngọt ngào tươi mát lại quyến rũ này có lực hấp dẫn rất lớn đối với nam sinh ngành khoa học kĩ thuật, đâu cần người trong lớp đặc biệt đến cổ vũ các cô đâu?
Các bạn học xung quanh sôi nổi thảo luận, đều đang nghe ngóng cô gái mang boots đen xinh đẹp nhất trong nhóm là ai.
Tim Thường Ninh Viễn đập vừa nhanh vừa dữ dội, từng cái từng cái đều là âm thanh của sự rung động. Anh ta khiếp sợ vì sự rung động vượt xa dự đoán, thật lâu sau vẫn không hồi thần.
Rõ ràng là lần đầu tiên xem Quý Kiều nhảy, ngoài sự kinh ngạc vốn có, thế nhưng lại còn cảm nhận được từng trận đau nhói mơ hồ trong tim.
Thật giống như, ở đâu đó rất lâu trước đây anh ta đã thấy được dáng vẻ như thế của Quý Kiều.
Thường Ninh Viễn không thể nào giải thích, chỉ có thể cho rằng đây là mối gút mắc định mệnh an bài*.
*Gốc 命中注定: mệnh trung chú định : là vận mệnh đã sắp đặt.
Muốn anh ta từ bỏ Quý Kiều, anh ta thực sự không cam lòng.
Kết thúc biểu diễn, 5 cô gái từ bên cánh gà xuống sân khấu.
Quý Kiều cúi đầu kiểm tra vạt áo của bản thân, bị Hàn Trân Ny kéo tay đi về phía trước.
Bước chân phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó là tiếng Trân Ny vui vẻ chào hỏi: “Hạ Thì Lễ.” Quý Kiều theo bản năng ngẩng đầu, nhìn theo tiếng gọi.
Hạ Thì Lễ mặc áo sơ mi trắng, tay cầm máy ảnh, đứng trong bóng tối bên cạnh bức tường.
“Nhảy đẹp lắm.” Anh mỉm cười chào hỏi.
“Cậu chụp được không?” Hàn Trân Ny nhìn theo cái máy ảnh trong tay anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]