Sáng hôm sau, tiếng ngáy ngủ khò khò lúc trầm lúc bổng trong phòng ký túc bỗng nhiên thiếu mất một tiếng, trong lúc mơ màng, Hạ Miểu Miểu nghe thấy âm thanh giống như ai đó đang nện vào tường. "Đùng đùng đùng". Cậu ta nhắm mắt nghệch đầu ngủ tiếp, thầm nghĩ chắc hẳn là Chung Thân ngáy to quá mà thôi. Một lát sau, tiếng đập tường im bặt, Đường Uông rón rén ngồi dậy nhìn chằm chằm dòng tin nhắn trong điện thoại mà Châu Giang Hành đã gửi đến cho mình. Được anh nhắc đến như thế, cậu mới sực nhớ ra một chuyện, hôm đó lúc cậu ngủ thiếp đi, Châu Giang Hành ôm Đường Uông vào phòng tắm kỳ cọ, lúc nằm trong bồn tắm để Châu Giang Hành rửa sạch cho mình, chẳng hiểu vì sao cậu lại ngồi lên đùi người ta, sau đó làm tiếp đến khi bất tỉnh mới thôi. Đường Uông bưng mặt, hai vành tai đỏ nhừ, cuối cùng trốn vào lại trong chăn, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ngày Chủ nhật, ba người bạn còn lại vô cùng ăn ý đánh thẳng một giấc đến tận trưa. "Trưa nay ăn gì đây? Thịt quay được không?" Chung Thân ngáp ngắn ngáp dài, rề rà ngồi trên giường thay quần áo. "Suỵt, Đường Đường đang ngủ." Tiêu Kỳ Vọng đưa mắt ra hiệu với cậu ta, Chung Thân lập tức giảm âm lượng lại. "Tên nhóc này ngủ khiếp thế nhờ, hôm qua bọn mình về nó cũng ngủ, bây giờ bọn mình tỉnh cả rồi mà vẫn ngủ, đúng là Đường Đường heo." Chung Thân khẽ lầu bầu. "Cái Thùng kia! Mình nghe thấy đấy nhé!" Đường Uông tung chăn bật dậy, tiện tay ném gói cơm cháy nhỏ lên cái người đang đứng chéo ở phía đối diện cậu. "Ui, có vị bò không?" Chung Thân duỗi tay bắt lấy, soi kỹ vị trên bao bì xong lập tức xé ra ăn luôn. Đường Uông vỗ mặt mình, cậu lục ra một túi cơm cháy vị bò, lúc đứng dậy đi rửa mặt tiện thể ném sang cho cậu ta. "Đường Đường, mặt cậu đỏ quá." Hạ Miểu Miểu bắt lấy cánh tay Đường Uông, nhét cho cậu một chai kem chống nắng. Trước lúc rửa mặt, Đường Uông nhìn chằm chằm bản thân trong gương, hai bên má cậu đỏ au, chẳng hiểu vì sao trong lúc ngủ cậu lại mơ về cái đêm hôm ấy, tỉnh dậy còn đọc trúng tin nhắn kia của Châu Giang Hành, cho nên bây giờ mới thành ra nông nỗi này. Cậu vốc nước lạnh vỗ lên mặt mấy lần, vết đỏ trên mặt mới dần tan đi. Kem chống nắng của Hạ Miểu Miểu có mùi sữa dừa, Đường Uông bôi lên mặt xong có cảm giác bầu không khí chung quanh phảng phất mỗi mùi hương này. Nhưng Đường Uông vẫn bất chấp vác cái mặt toàn mùi sữa dừa ra ngoài ăn trưa với bạn cùng phòng. "Đường Đường, cậu có thẻ của ngân hàng X phải không, thanh toán được giảm giá đó!" "Cậu cầm lấy tính tiền đi, mình đi vệ sinh đã." Đường Uông đưa điện thoại cho Hạ Miểu Miểu rồi đi đến WC một mình. Mới được chừng nửa đường, Đường Uông chợt nhớ ra điều gì đó, thế là hớt hải quay gót chạy về. "Miểu Miểu!" "Sao đó?" Khi Đường Uông về lại tới nơi, Hạ Miểu Miểu đã thanh toán xong xuôi cả rồi, màn hình còn đang hiển thị giao diện WeChat, rất dễ thấy được dòng tin nhắn mới nhất mà Châu Giang Hành gửi tới. "Yên tâm đi, mình miệng kín lắm." Hạ Miểu Miểu cười trộm, đoạn cầm điện thoại trả lại cho Đường Uông. "..." Ngại quá đi mất. Tiêu Kỳ Vọng với Chung Thân đang tạo đội đánh game hăng say, hoàn toàn không chú ý đến hai người bọn cậu. Trên đường về, Hạ Miểu Miểu vẫn không kìm được tính tò mò, bắt đầu nổi máu buôn dưa lê. "Người đó trông thế nào?" "Đẹp trai choáng ngợp siêu cấp vô địch!" Đường Uông đáp ngay chẳng mảy may do dự. "Woa! Chúc mừng chúc mừng!" Hạ Miểu Miểu ngoái lại để mắt hai kẻ đang mải mê chơi game kia, sau đó tiếp tục tra hỏi. "Hàng ngon không?" "..." Đường Uông lại thấy hàng của cậu cũng được. "Không à? Thôi không sao đâu, phối hợp vài lần là tự ăn ý ngay ấy mà." Thấy Đường Uông im lặng chẳng nói chẳng rằng, cậu ta tự suy diễn rồi khuyên luôn. Đường Uông ho nhẹ mấy cái, nghe thấy câu đó của Hạ Miểu Miểu, mặt cậu phút chốc đỏ lựng hết lên. "Có ảnh không?" "Không có..." Đường Uông cũng muốn có ảnh lâu lắm rồi. "Lần sau lén chụp một tấm cho mình ngắm ké với nha." Hạ Miểu Miểu nhướng mày nhìn Đường Uông, hai người đều có chung sở thích, đó là đều thích phái nam và mê trai số một. "OK, vậy mình đi nhé, chừng nào về sẽ mang đồ ăn ngon cho các cậu." Buổi chiều Đường Uông phải về nhà, vừa hay gần chỗ cả bọn ăn cơm cũng có một trạm xe buýt, cậu có thể tiện đường bắt xe về luôn. Sau khi chào tạm biệt các bạn xong, Đường Uông cất bước băng qua con phố ăn vặt để đi đến trạm dừng xe. Dự tính ban đầu của cậu là sẽ đến phòng tập vào chiều hôm nay, nhưng vì quần áo đặt mua còn chưa kịp giao đến, thế là Đường Uông cũng chỉ có nước về nhà của mình. Trên đường đi, cậu ngửi thấy mùi thơm của cánh gà nhồi cơm chiên, thế là bèn mua một phần vừa đi vừa ăn, lúc đi ngang một con ngõ trong phố ăn vặt, chợt có giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của cậu. "Đem hết đồ giá trị ra đây thằng tật nguyền." Đường Uông ngó mắt nhìn vào trong ngõ, vài tên thanh niên trẻ giả dạng thành côn đồ bặm trợn đang vây lấy một người không tiện đi lại, toàn thân người đó bị bọn chúng che khuất, cho nên cậu cũng chỉ nhìn thấy được mỗi góc xe lăn. Lúc nhìn thấy chiếc xe lăn đó, Đường Uông vô thức nghĩ đến Châu Giang Hành, nhưng mỗi lần sếp lớn ra ngoài đều có vệ sĩ lưng hùm vai gấu đi theo sát sao, cho nên không đời nào là anh được. Khi Đường Uông còn bé, chuyện kết hôn đồng giới còn chưa được hợp pháp hóa, chỉ vì có hai người cha mà cậu thường xuyên bị chúng bạn chế nhạo cười cợt, từ lúc đó Đường Uông đã bắt đầu đánh nhau không ít lần. Thấy đám du côn này ức hiếp người khác như vậy, Đường Uông sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ, cậu nhét cánh gà nhồi cơm đang ăn lỡ dở vào lại túi đựng, sau đó lao đến đạp thật mạnh lên lưng một gã côn đồ của đám đó. "Xã hội bây giờ theo chế độ pháp trị hết rồi nhé, chúng mày muốn ăn cơm tù đến thế à!" Đường Uông thình lình nhảy vào phá vòng vây của đám du côn, cậu chạy đến trước xe lăn để che chở người nọ, sau đó thò một tay vào trong balo và lấy ra được một quyển từ điển dày cộm để làm vũ khí. "???" Đường Uông đã thủ thế sẵn, nhưng đến khi cậu ngoái lại nhìn, người ngồi trên xe lăn mặc âu phục thượng hạng kia chẳng phải sếp Châu thì là ai, "Vệ sĩ của anh đâu?!" "Quên mang theo." Châu Giang Hành nhúc nhích cánh mũi, anh ngửi thấy được vị sữa dừa bị hương thì là át mất trên người cậu. Vệ sĩ mà cũng quên mang được nữa hả? Trong đầu Đường Uông xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu không có thời gian nghĩ nhiều, vì bọn du côn kia đã bắt đầu mở mồm chửi mắng. "Bọn tao còn tưởng con thằng nào, hóa ra cũng chỉ là thằng yếu đuối." "Ê! Thằng ẻo lả kia, đem tiền của mày ra đây, giao xong thì quỳ xuống xin lỗi ông Háo của mày, không thì bọn tao..." Đường Uông đó giờ không thích nhiều lời, cậu lui ra sau vài bước, đến khi gót giày chạm đến xe lăn mới quay sang dặn dò: "Anh cẩn thận chút nhé." Dứt lời, Đường Uông lập tức xách quyển từ điển nhào đến đánh gã đầu tím vừa mở mồm chê bai cậu là đồ ẻo lả. Đám côn đồ này tên nào tên nấy lùn tè mà còi nhom, trông cứ như bị suy dinh dưỡng, lúc đầu Đường Uông còn không nắm chắc phần thắng, nhưng sau khi hạ đo ván gã đầu tím xong, cậu chẳng sợ sệt gì nữa cả. Mấy tên có mặt ở đây đều là rác rưởi, trừ Châu Giang Hành. Đánh xong hai tên khác, Đường Uông theo chiến thuật lùi đến bên cạnh anh, phải nói rằng sếp tổng đúng là tâm lý kiên định, lúc này rồi mà vẫn giữ được thái độ ngạo mạn khinh thường chúng sinh. "Sếp Châu à, nếu tôi không xuất hiện thì anh biết làm sao đây?" Đường Uông vung balo đập lên người kẻ đánh úp bất ngờ, tranh thủ chút thì giờ hỏi anh. Ánh mắt Châu Giang Hành khẽ xao động, bàn tay len lén túm lấy vạt áo cậu. "Tốn tài trừ tai." "..." Cũng có lý. Đường Uông chỉ mới sơ sẩy trong giây lát liền bị một tên côn đồ túm được cánh tay, cậu giãy giụa tránh thoát, sau đó vung nắm đấm nhắm thẳng vào người đối phương. "Shhh." Gầy quá, đánh cộm hết cả tay. Đường Uông còn chưa đánh tiếp thì cảnh sát cũng đã ập tới nơi, ồ ạt lao đến khống chế đám côn đồ này. "Chú cảnh sát vất vả rồi ạ." Đường Uông thử cử động nhẹ cánh tay hơi nhức nhối. "Ai báo cảnh sát đấy?" Một viên cảnh sát hỏi. "Cháu!" Đường Uông vội giơ tay, thời điểm xông vào vòng vây, Đường Uông thuận thuận tiện gọi luôn cảnh sát đến, phòng khi một mình cậu đánh không lại bọn côn đồ này. "Có bị thương ở đâu không?" Viên cảnh sát đang định hỏi Châu Giang Hành, Đường Uông đã nhanh nhảu giành lời trước. "Vẫn ổn ạ, đâu như đám côn đồ yếu đuối kia." Đường – nhớ dai – Uông khai thật. Mặc dù không chịu chút thương tổn nào, nhưng cậu vẫn phải về đồn Cảnh sát để lấy lời khai, Châu Giang Hành thân là nạn nhân cũng phải đi theo. "Tôi đẩy anh nhé?" Đường trong ngõ nhỏ không mấy bằng phẳng, Đường Uông bèn chủ động xáp lại giúp anh đẩy xe lăn. "Cảm ơn cậu." "Không sao, không sao." Cậu đẩy Châu Giang Hành đến trước xe cảnh sát, nhưng đến khi cảnh sát định bụng tiến lên giúp anh, Châu Giang Hành lại quay sang cầu cứu cậu. Đường Uông tiến sát lại, cậu để anh vịn tay lên vai mình rồi từ từ nhích vào ghế ngồi trong xe, nhìn điệu bộ ắt hẳn đã tập luyện qua rất nhiều lần. Sếp lớn đúng thật là độc lập. Đường Uông ngồi dựa sát anh, vì ghế ngồi hơi chật, cho nên Đường Uông sơ ý đụng chân vào người Châu Giang Hành, cậu liền cúi xuống nhìn theo phải xạ. Nhìn từ hướng này, Đường Uông phát hiện ống quần sạch sẽ của Châu Giang Hành có dính vết bụi, cậu nhớ mang máng lúc mình xông lên cứu người thì quần của anh hãy còn sạch sẽ cơ mà. "Đường Đường." Tiếng gọi của Châu Giang Hành cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Uông, cậu nghĩ bụng, sao anh ấy lại gọi tên mụ của mình nữa rồi? Đường Uông còn chưa kịp mở miệng hỏi, chỉ bằng một câu nói, Châu Giang Hành đã khiến cậu đau hết cả đầu. "Sao không trả lời tin nhắn WeChat của tôi?" __ Cánh gà nhồi cơm chiên:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]