Không ngờ anh lại quên mất tiêu cậu em trai Tạ Anh của mình! Mãi đến khi nhìn qua Lưu Vũ mới nhớ đến.
Nét mặt lạnh lùng, thu hồi ánh mắt đang nhìn anh, nói: "Tôi không biết".
Tuy Tạ Anh có thể tự sinh tồn không sợ sống chết, thế nhưng anh vẫn rất lo lắng.
"Em ấy ở cùng anh mà sao anh nói không biết?".
Anh siết chặt tay hắn.
Lưu Vũ: "........".
Chợt nhận ra mình đang nắm lấy bàn tay thô sần của người đàn ông, anh liền buông ra. Hơi ngượng, nhích qua bên kia: "Tôi.. Tôi xin lỗi".
Lưu Vũ nhìn vào đống lửa, hắn nói: "Tôi là người biến mất".
Tạ Thành nhíu mày: "Anh biến mất?".
Hắn: "Chuyện là...".
Làn khói lạnh lẽo bỗng xuất hiện kéo đến luồn qua hành lang tăm tối, những bộ phận tay chân bằng gỗ bị vỡ rải khắp sàn. Mười ba con quỷ ma nơ canh đã bị Lưu Vũ và Tạ Anh đập tan tành trong một nốt nhạc.
Tạ Anh đạp nát một cánh tay của ma nơ canh, nhếch mép: "Tưởng thế nào, chỉ vậy thôi sao?".
Lưu Vũ nhặt bàn tay gỗ chỉ còn lại ba ngón của nó lên, nói: "Tôi có một suy nghĩ khá là đáng sợ".
Tạ Anh nhướng mày, chẳng quan tâm thứ gì đáng sợ. Đối với cậu đã mất cảm giác sợ hãi từ đời nào rồi, mấy cái thứ quỷ ma chỉ là tầm thường.
Lương Tôn đẩy mắt kính: "Sao thế?".
Bẻ một ngón tay trên bàn tay gỗ kia, đang định mở miệng nói thì đột nhiên hành lang lại động đất. Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-lien-bi-quy-deo-bam/2717904/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.