Bãi chiến trường trên đây đất đá văng tứ tung, bậc thang bể thủng loang lổ. Nếu đi đứng không cẩn thận sẽ bị ngã xuống dưới. Cây cỏ đều tan tành mây khói. Mọi thứ tựa hồ đã cháy đen, nứt mẻ tùm lum. Lương Tôn khó khăn lắm mới có thể leo lên đây, vừa thấy cảnh tượng này liền kinh hồn hết muốn đi lên tiếp. Với sực lực hiện tại của anh ta, tiếp tục đi không chừng ngã xuống tầng trời mây xuyên qua sương mù mà chết mất.
Lưu Vũ không có lời nào để nói, quay gót đi. Lương Tôn bỗng nắm lấy chân hắn: "Anh Lưu ơi! Đừng bỏ tôi lại đây mà!".
Lưu Vũ lạnh nhạt đáp: "Cậu không tự đi được hay sao mà bắt chờ?".
Lưu Vũ hất cằm qua phía bên cạnh, Lương Tôn khó hiểu nhìn theo. Đột nhiên sáng mắt, bên đó có treo sợi dây thừng lủng lẳng trên cái cây to. Trong đầu anh ta liền nảy lên ý tưởng, dùng dây bay qua lỗ thủng lớn. Lương Tôn đang trong tình trạng yếu xìu bỗng vực dậy tiến đến nắm lấy sợi dây thừng. Kiểm tra độ chắc chắn của nó. Anh ta đẩy mắt kính lên, gương mặt bỗng trở nên tươi tắn: "Cảm ơn nha anh Lưu".
Lưu Vũ vận thân nhẹ nhàng nhảy qua lỗ thủng lớn, bước đi. Lương Tôn nắm chặt dây, trán khẽ đổ mồ hôi lạnh. Nhắm mắt bắt đầu lấy đà nhảy qua, sau đó nhanh chống đuổi theo Lưu Vũ.
Trên đỉnh, khói sương lạnh lẽo âm hàn. Hai chiếc đèn lồng lớn dựng trên trụ đình trước cổng cao bằng đá sơn đỏ thẳm lờ mờ chiếu sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-lien-bi-quy-deo-bam/2717844/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.