"TẠ THÀNH!".
Hai người biến sắc thốt lên, Lưu Vũ lật ngược anh lại, đem hộp cứu thương ra sơ cứu. Nhưng tay chân anh đã bị dập nát, gãy nặng, chỉ có nước là chờ chết.
Nhìn thấy anh trai sắp thành cái xác chết, Tạ Anh sắp sửa khóc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh: "Tạ Thành Thành à, anh đừng bỏ em một mình".
Còn một chút tàn dư, đôi mắt vô thần mơ màng của Tạ Thành khẽ chuyển động, cơ thể đau đớn thấu tận mấy thiên địa, mạng thần kinh như xé toạc muốn gào lên cũng không thể. Bên mi trực trào nước mắt, tựa như đây chính là nước mắt từ giã biệt ly.
Lưu Vũ lấy hết những gì gọi là cứu chữa trong thẻ dự trữ, thúc giục: "Cậu phụ tôi cứu cậu ấy".
Rầm Rầm Rầm!
Con quỷ bên ngoài nãy giờ đang tìm lối vào miếu, không có kết quả nó liền vòng lại đập cửa chính. Vừa đập nó vừa cười khanh khách.
"HÁ HÁ HÁ!".
Tạ Anh chặt lưỡi: "Thằng cha Lương Tôn này phiền quá, chắc tôi ra xử lý hắn luôn quá".
"Đừng".
Lưu Vũ lườm cậu: "Không phải tôi nói".
Một ngọn nến trên bàn thờ bỗng tắt lụi, Tạ Anh lia ánh mắt lóe sắc đỏ ra đằng sau lưng. Quay phắt người lại, một cái bóng trắng đang lấp ló sau tượng phật bước ra.
Lưu Vũ và Tạ Anh đều cùng một vẻ thù hằn: "Thanh Phi Hưng?!".
Tên ác ma ung dung mỉm cười đi ra, hắn ta giơ một bàn tay lên trước mặt. Ngay tức khắc, một luồng khói trắng tinh từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-lien-bi-quy-deo-bam/2717808/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.