Màn đêm qua đi trời hừng sáng, mây đen âm u kéo đến che khuất mặt trời ấm áp. Nhóm người mới leo lên bậc thứ ba mươi hai đã kiệt sức liền dừng lại nghỉ mệt. Mười mấy người kia đã bỏ nhóm họ một khoảng xa.
Tấm lưới điện chắn của Lưu Vũ có giới hạn, chỉ còn vài canh giờ nữa sẽ vô hiệu hóa, nếu không đi lên tiếp e rằng sẽ chôn thân ở đây làm mồi cho lũ quỷ. Hắn thì không sợ chết, võ công của hắn tự cứu chính mình được, chỉ lo mấy người còn lại khó mà trụ nổi.
Người đồng đội của Trình Ti bỗng lên tiếng: "Để tôi gọi cân đẩu vân đến cho mọi người cuỡi đi lên".
Trong lúc này mà anh ta còn đùa được, Hà Thanh mệt quá thành bực liền mắng: "Cái thằng điên này, bớt giỡn đi".
Vút!
Hắn ta dứt câu, đám mây sắc hồng mang quanh thân từng dãy kim tuyến lấp lánh tựa ngàn tinh tú tụ hợp bay vụt đến trước mặt nhóm người trong tức khắc.
Mấy người Hà Thanh kinh ngạc há hốc mồm. Trong mắt Phương Ngọc Ly ánh lên vài tia sáng thích thú với vật trước mặt, cô liền phóng lên. Mông vừa chạm vào mây bồng liền xuyên qua mà ngã xuống đất ê ẩm. Trình Ti liền đỡ cô dậy, cậu ta phì cười nói: "Đám mây này có lệnh của chủ nhân mới có thể cưỡi, để Lang Pha ra lệnh".
Tạ Thành khẽ sờ vào đám mây, cảm giác mềm mại thích tay, chạm đến đâu liền giúp thần trí thoải mái đến đấy, như một món đồ chơi giải tỏa xì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-lien-bi-quy-deo-bam/2717798/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.