Xe Thẩm Thần đỗ ở bãi ngầm dưới công ty.
Bãi đỗ xe rất rộng, xung quanh không có cửa sổ, nên ánh sáng bên ngoài không chiếu vào nổi. Đèn dây tóc được lắp trên trần, nhờ thế mà con đường không quá tối tăm. Nhưng bởi vì không gian quá lớn, nên cảm thấy bầu không khí có chút rờn rợn.
Đỗ Hữu dựa theo bảng số xe đối phương cho, nên rất nhanh đã tìm duoc chỗ. Cửa xe đóng chặt, bên trong sáng đèn, nhưng trên cửa dán kính nên không nhìn được.
Đỗ Hữu đến gần, còn chưa gõ thì kính xe chỗ ghế điều khiển đã hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn. Chẳng qua quanh thân tỏa ra áp suất thấp, mắt thường cũng thấy được hắn đang uể oải.
Hắn thấy Đỗ Hữu, muốn nói lại thôi. Cuối cùng chỉ nói một câu: "Lên xe đi."
Đỗ Hữu ngồi vào ghế phụ. Sau khi lên xe, anh mới biết trong xe đang mở nhạc nhẹ. Đỗ Hữu: "Anh lái được không?"
Thẩm Thần hơi sửng sốt, sau mới biết đối phương đang hỏi vết thương của mình. Chuyện muốn nói hôm nay mang tài xế theo không thích hợp. Vậy nên dù chân cẳng không tiện, hắn vẫn tự lái.
Thẩm Thần: "Không sao."
Theo lời bác sĩ miễn không chạy đường dài là được. Mà trả lời xong câu này, hắn liền rơi vào khoảng lặng.
Lúc đầu bật nhạc là để bản thân bớt khẩn trương. Nhưng hiện tại nhạc có nhẹ cỡ nào, cũng không khiến thần kinh hắn bớt căng thẳng được. Mà từ sau khi Đỗ Hữu lên xe cảm giác này càng rõ ràng.
Hắn duỗi tay tắt nhạc, trong xe liền trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323669/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.