Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Hữu nghe Ryan thổ lộ. Nhưng lúc này, mọi thứ dường như khác so với trước.
Lúc ăn thì vui vẻ, bánh Macaron cũng rất ngon, ăn đến no cả bụng. Lẽ ra tâm trạng phải rất vui. Nhưng cho đến khi nãy cục đá buồn bực vẫn luôn đè trước ngực, không tài nào ném nó đi được. Đỗ Hữu cảm thấy tâm trí mình cứ mơ hồ thế nào.
Cho đến khi Ryan nói những lời đó, chúng như ánh mặt trời đâm thủng tầng u ám, xuyên qua lớp khói mù, xua đi bóng tối hiện hữu. Đỗ Hữu khó có thể nói tâm trạng ngay bây giờ của mình ra sao. Tầm mắt anh hạ xuống, dừng lại ở chỗ cái đuôi trắng dài của Ryan.
"…… Cảm ơn."
Ryan nở nụ cười. Nới lỏng tay đang nắm Đỗ Hữu ra, lui về phía sau một bước. Cái đuôi cũng theo rũ xuống.
Đỗ Hữu ngẩng đầu, "Tôi suy nghĩ chút đã." Cho tới nay anh vẫn luôn đeo đuổi đáp án từ chỗ người khác, hy vọng người đó có thể nói cho mình cách làm đúng nhất. Nhưng giờ ngẫm lại thì cách làm đó cũng không chính xác là bao.
Đây là chuyện của anh, là cảm xúc của anh. Anh phải tự mình xử lý, tự mình nếm thử.
Ryan nằm dưới đất. Tuy rằng y nhận ra tâm trạng Đỗ Hữu không tốt, nhưng y cũng không biết nguyên do. Đối phương nói ra những lời này chắc là đã hiểu gì đó rồi.
Ryan nói: "Ta có thể ngồi nghĩ với em không?"
Đỗ Hữu lắc đầu, "Ngủ sớm một chút đi."
Ryan: "Ô." Được rồi, y hiểu, mình lại bị từ chối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323667/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.