Thẩm Thần xuất viện.
Ở bệnh viện nằm hơn hai tháng, hắn thấy cả cơ thể trở nên chậm chạp hơn. Thương gân động cốt thì dưỡng hơn trăm ngày, tuy lúc đi đứng có hơi bất tiện chút, nhưng tốt xấu gì cũng không ảnh hưởng. Chỉ là đi đường lắc trái lắc phải thì ảnh hưởng khí chất bá đạo quá, vì vậy nếu đi bằng xe được thì không đi bằng chân.
Trợ lý Đổng: "Quần áo dọn xong rồi. Đi thôi, Thẩm tổng."
Thẩm Thần đứng lên.
Ngoại trừ trợ lý Đổng thì cha mẹ cũng lại đây. Tuy nói phòng bệnh tư nhân được bày trí không kém khách sạn là bao, nhưng Thẩm Thần ngu người ở đây đã nhiều ngày lắm rồi, từ sớm đã không chịu nỗi căn phòng tử khí vờn quanh, và cả mùi thuốc sát trùng này nữa.
Thời tiết lúc ra viện vừa đẹp. Cả dặm trời không một áng mây, xanh như ngọc. Độ ấm trong không khí cũng dần tăng lên, nhưng dù trời lạnh hay nóng, tổng tài vẫn cứ tây trang giày da thẳng thóm. Sau khi ngồi lên xe, ba Thẩm ngồi cạnh con trai lải nhải: "Lúc sau con có liên hệ Hữu Hữu chưa?"
Thẩm Thần nghe thấy tên Đỗ Hữu, lòng chợt co lại, không nói gì. Ngày đó Đỗ Hữu mang đến một tin tức lớn, nói muốn xây dựng quan hệ với ai đó. Lúc sau cũng không đến bệnh viện nữa, chỉ nhờ người mang điểm tâm đến.
Thẩm Thần rất muốn gặp Đỗ Hữu, nhưng kiểu nào cũng không chịu chìa mặt ra chủ động mời. Vậy nên lần nào cũng mở khung thoại chat ra nhìn chằm chằm một cách ngu ngốc. Trong khung thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323663/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.