Chương trước
Chương sau
Ngoài bệnh viện, ánh sao lập loè trên bầu trời đêm, ảm đạm không ánh sáng. Hai người đi đến chỗ tiếp nối giữa hai hành lang dài, ở đó có chiếu nghỉ, trên là mái hiên, vừa lúc có thể chắn gió.
Nhiệt độ không khí rất thấp, gió lạnh thổi vào ngấm tận xương tủy. Mà cơn gió này lại gãi đúng chỗ ngứa, làm Thẩm Thần tỉnh táo hơn một chút.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu còn cảm thấy hơi đau. Hắn rút hộp thuốc lá ra, lấy hai điếu, một điếu đưa cho Đỗ Hữu.
Đỗ Hữu cầm lên xem thử. Sau khi đi vào thế giới này, anh thấy có rất nhiều người hút thứ này, mà anh thì là lần đầu tiên.
Anh đưa điếu thuốc lên mũi ngửi.
Thơm quá.
Hệ thống: 【 ký chủ đây không phải đồ ăn -_- 】
Thẩm Thần vẫn chưa chú ý đến hành động của Đỗ Hữu. Cầm bậc lửa để gần điếu thuốc, hít một chút, từ từ phun ra.
Khói trắng trong đêm đen tan biến rất nhanh.
Hắn không nghiện thuốc lá, chỉ có những lúc tinh thần mệt mỏi mới làm một điếu. Lần này cũng giống vậy, còn thừa hơn nửa, liền dập tắt.
"Cảm ơn cậu đã đưa nhà tôi đến đây." Thẩm Thần dừng một chút, "Còn kéo tôi lên xe."
Tuy rằng không hiểu vì sao mình lại thế.
Đỗ Hữu còn đang giỡn với thuốc lá. Nghe thấy những lời này, đáp: "Đừng khách sáo."
Thẩm Thần dựa vào lan can dài trên hành lang, tầm mắt dừng ở lùm cây cách đó không xa.
"Gần đây tôi thấy mình rất kỳ quái, giống như mắc chứng tâm thần phân liệt. Giây trước quyết định chuyện gì, thì giây tiếp theo sẽ thay đổi."
Như là hắn mới vừa nói chia tay với Tiêu Điền Điền, kết quả lại đem cầm tù người ta trong nhà. Hắn lúc đầu còn cảm thấy loại "cầm tù" này không phải chuyện xấu. Hiện tại ngẫm lại, hình như thái độ thay đổi quá nhanh, giống như xuất phát từ tâm lý không tình nguyện mà thành.
Còn có vừa rồi, giữa hai lựa chọn ở lại chăm sóc mẹ và đi tìm Tiêu Điền, như là có hai loại lực lượng khác nhau giằng co trong đầu hắn, muốn xé hắn thành hai nửa.
Nguyên nhân là gì?
"…… Tôi không biết bản thân mình bị gì nữa."
Tuy đang nói chuyện với Đỗ Hữu nhưng hắn cũng không cho rằng có thể tìm được đáp án từ anh.
Sở dĩ nói ra là vì không có ai có thể tâm sự.
Hắn là cấp trên tối cao của tập đoàn họ Thẩm, không thể để cho người khác phát hiện nhược điểm của mình; đối mặt với ba mẹ, vì không để hai người lo lắng, hắn cũng không nhắc tới phần khó xử này của mình. Nhưng Đỗ Hữu thì khác. Địa vị bọn họ giống nhau, huống chi đối phương còn thích mình.
Nhưng mà, nếu bắt buộc phải cho vấn đề này một cái đáp án, hắn chỉ có thể nghĩ đến một lý do. Thẩm Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Tình yêu, là một chuyện khiến người khổ sở như vậy sao?"
"……"
Đỗ Hữu vốn dĩ vẫn luôn nhìn Thẩm Thần, nghe thấy lời này, dời tầm mắt, nhìn phía lùm cây, "Rất khổ sở."
Nghe thấy người trả lời, Thẩm Thần nhìn về phía Đỗ Hữu.
Người này cũng hiểu, chẳng lẽ cũng gặp cảnh tương tự?
Đỗ Hữu tiếp tục nói suy nghĩ của mình: "Tình yêu. Sẽ bị kabedon, sẽ bị cưỡng hôn, còn bị người ta tát, bị bắt nhốt."
Thẩm Thần cảm thấy không đúng.
"Thật vất vả mới bên nhau. Lại xuất hiện trái tim bên lề thứ hai, rồi thứ ba. Sau đó nảy sinh hiểu lầm, tha thứ, hiểu lầm, rồi lại tha thứ……"
Thẩm Thần tin chắc người này và mình nói không cùng chủ đề, hỏi: "Cậu đang nói cái gì?"
"?" Đỗ Hữu đáp, "Đang nói tình yêu."
Thẩm Thần im lặng vài giây, lại hỏi: "Ai yêu ai?"
Nói thật thì Thẩm Thần thấy nhột lắm rồi.
"Tiểu Mi và A Huy."
Con mẹ nó, ai vậy??
Thẩm Thần đương nhiên không biết, đây là nam nữ chính của《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa 》.
Bị Đỗ Hữu làm gián đoạn, cảm xúc dâng trào của Thẩm Thần như ngọn lửa mùa đông bị dội thùng nước đá.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Động tác hai người gần như cùng lúc, lấy điện thoại ra. Đỗ Hữu nhận được tin nhắn, còn Thẩm Thần là cuộc gọi. Thẩm Thần thấy tên người gọi, lập tức đứng thẳng, "Xin lỗi, tôi phải đi nghe điện thoại."
Nói xong, vừa để điện thoại bên tai vừa đi ra nơi khác.
Đỗ Hữu không có hứng thú nghe lén, nhìn theo bóng dáng người nọ đi xa, liền không nhìn nữa, hỏi hệ thống:
【 chuyện của vợ đầu bếp Thẩm và Thẩm Thần là sao? Có liên quan với nhau không? 】
Hệ thống run run. Nó không nghĩ tới ký chủ sẽ chú ý việc này. Tuy nó đã thề sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng nó sợ bây giờ nói thật thì ký chủ sẽ càng thêm tức giận.
Không bằng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Hệ thống như không có việc gì mà huýt sáo: 【 đương nhiên không dính líu rồi. Không phải Thẩm Thần nói rồi sao, là do tình yêu á. 】
Đỗ Hữu mở khóa màn hình: 【 vậy thì đi hỏi trực tiếp Tiêu Điền Điền chứ nhỉ. 】
【 chờ đã ký chủ! 】
Nó là cái hệ thống nước tới đầu mới chịu nhảy.
【 hệ thống chủ của tiểu thụ có một năng lực gọi là tu sửa cốt truyện. Một khi tiểu thụ cảm nhận được nhân vật bị OOC, cốt truyện tan vỡ, thì sẽ cưỡng chế chấp hành 'Sửa lỗi'. 】
Nó cẩn thận nói: 【 cho nên mới có việc hành động của các nhân vật trước sau không giống nhau. 】
Chẳng qua đến nay chưa hề có trường hợp nhân vật trong truyện cảm nhận được hành động của mình bị thay đổi. Thẩm Thần xuất hiện suy nghĩ nghi ngờ, thật ra đã không bình thường rồi.
Ảnh hưởng của công năng đó không quá nặng với các vai phụ. Cho nên mẹ Thẩm trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục bình thường, trở về tính cách cũ. Mà bản thân ký chủ, hệ thống suy đoán có thể do hành vi không quá khác người, thuộc phạm vi tiểu thụ có thể chấp nhận được, vậy nên không chịu sự sửa đổi của cốt truyện.
"Anh nói cái gì! Biến mất?!"
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một tiếng tức giận. Xuyên qua hành lang dài mấy chục mét, đánh thẳng đến màng tai của Đỗ Hữu, ngay cả không khí cũng rung theo.
Thẩm Thần thật sự rất tức giận. Hắn không nghĩ tới một người trưởng thành sờ sờ ra đó mà có thể biến mất.
Hơn nữa người này còn tìm lý do, nói Tiêu Điền Điền đột nhiên biến mất trước mắt. Sao có thể?
Nhưng mà, sự sơ xuất của Thẩm Thần chỉ kéo dài ba giây. Hắn hạ giọng xuống, "Tôi cho anh ba ngày để tìm người. Nếu không anh chịu trách nhiệm, tôi cho anh nghỉ việc!"
Đỗ Hữu: Nghe quen tai ghê ta.
Không bao lâu, người nọ ngắt điện thoại rồi trở về.
"Tiêu Điền Điền mất tích, tôi phải đi tìm em ấy." Đối mặt Đỗ Hữu, Thẩm Thần hơi bình tĩnh lại, "Chuyện hôm nay, ngày sau tôi sẽ đặc biệt tới tận nhà cảm ơn cậu."
"Còn nữa……" Hắn dừng một chút, " Về ba mẹ tôi, hy vọng cậu có thể giúp tôi nói một tiếng."
Nói rõ rằng, giữa hai chúng ta không có khả năng.
Đỗ Hữu giơ tay "OK": Nói với bọn họ là anh muốn đi tìm Tiêu Điền Điền phải không? không thành vấn đề.
Vì thế, hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược kết thúc cuộc nói chuyện.
Thẩm Thần hình như rất gấp, không nhiều lời nữa, vội vàng rời đi bệnh viện.
Thấy bốn bề vắng lặng, hệ thống rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện. Gần đây đều là nói chuyện trong đầu, nó nghẹn lâu lắm rồi.
"Ký chủ, tui còn tưởng anh sẽ nói chuyện 'Sửa lỗi cốt truyện' cho hắn chứ."
"……" Đỗ Hữu nói, "Tôi bỏ cuộc."
"Bỏ cuộc?" Hệ thống vừa mừng vừa sợ, "Anh muốn bỏ vụ chống lại... "
"Có nói anh ta cũng không tin."
Bài giảng thế giới song song của anh đã bị thất bại hai lần. Cho nên anh quyết định, đối với vấn đề mang tính siêu thực này thì ngậm miệng không nói luôn.
"Éc." Hệ thống biết nó suy nghĩ nhiều rồi.
Trên hành lang có một cơn gió quét đến, thổi bay mấy sợi tóc của Đỗ Hữu. Anh xoay người, đi vào phòng trong bệnh viện. Việc Tiêu Điền Điền có được năng lực sửa đổi vẫn cần phải suy nghĩ lại, tốt nhất là chuẩn bị một kế hoạch mới.
Lúc đầu anh còn cho rằng chỉ cần ngăn chặn các tiểu công quấn lấy Tiêu Điền Điền, sau đó nghĩ cách đưa những người đó về thế giới của họ là được. Nhưng hiện tại, biết được Tiêu Điền Điền có được năng lực khó chơi đó rồi —— rất có thể vào lúc anh còn đang theo kế hoạch cũ, không chừng đã bị phát hiện và tiến hành tẩy não. Sau đó chờ đến thời cơ thích hợp, cưỡng chế dung hợp.
Việc anh nói cho các tiểu công biết "Hợp nhất" đồng nghĩa với chết, mà cho là bọn họ cũng tin cách nói đó của mình đi. Nhưng không chừng đến lúc đó, bọn họ vì yêu Tiêu Điền Điền sẽ vui vẻ chịu đựng.
Chỉ cần có thể cùng Tiêu Điền Điền ở bên nhau, dù là dùng cách nào bọn họ cũng chấp nhận.
Hiện tại cần phải áp dụng cưỡng chế, bắt các tiểu công và Tiêu Điền Điền thực hiện giãn cách xã hội. Nghĩ đến đây, Đỗ Hữu dừng bước chân. Đỡ cằm suy nghĩ: Như vậy thì phiền lắm, dứt khoát cho Tiêu Điền Điền ngủm thì sao?
"Không được!" Hệ thống vội vàng nhảy ra ngăn cản, "Ký chủ anh quên Tiêu Điền Điền có thể giả chết rồi sao. Không dứt điểm được hệ thống chủ, cho dù Tiêu Điền Điền chết, cậu ta chỉ việc chạy qua thế giới khác là xong."
Đỗ Hữu nghĩ tới: "Vậy cậu đi đối phó hệ thống chủ đi."
"Tui không đối phó được đâu!" Hệ thống lệ ròng ròng chạy đi.
Nếu nó có thể đè bẹp được hệ thống chủ thì hà tất gì lại khép nép thế này.
Vẫn là sự vô dụng quen thuộc của hệ thống.
Xem ra trong khoảng thời gian ngắn thì không thể nghĩ ra kế sách được. Một khi đã vậy, vẫn nên bắt Tiêu Điền Điền và các tiểu công tuân thủ giãn cách xã hội thôi. Trước khi các tiểu công bị bắt "sửa đổi cốt truyện", phải tránh cho họ tiếp xúc với Tiêu Điền Điền.
Chẳng qua vấn đề là ở chỗ Thẩm Thần. Nơi này là thế giới của hắn, mà hắn lại có thời gian ở chung với Tiêu Điền Điền dài nhất, bây giờ nói không chừng bệnh của anh ta là nguy kịch nhất.
"Chàng trai!"
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Đỗ Hữu quay đầu lại, là ba Thẩm.
"Chú còn tưởng con đi mất rồi." Ba Thẩm chạy tới, thở hổn hển, "Vợ chú đã bình tĩnh lại rồi. Chuyện hôm nay, còn chưa cảm ơn con nữa."
"Đừng khách sáo."
Ba Thẩm cười một chút, nhưng trông hơi miễn cưỡng, "Vốn dĩ muốn chiêu đãi con, kết quả lại xảy ra chuyện này."
Ánh mắt Đỗ Hữu lia xuống, dừng ở chân của ba Thẩm. Do chạy ra gấp, thậm chí giày cũng chưa kịp đổi, chỉ mang đôi dép lê.
"Về sau nhà chú," Anh nói, "Đừng cho Tiêu Điền Điền vào nhà."
Nghe vậy, ba Thẩm hơi giật mình.
Tiêu Điền Điền…… Là tên của người yêu con trai phải không? Tuy nói việc này chắc chắn có liên quan đến cậu ta, nhưng ông cũng chưa từng nghĩ muốn gây khó dễ gì.
Sai lầm lớn nhất, vẫn là ở thằng con của ông. Làm việc không rõ ràng.
Ba Thẩm không biết năng lực của Tiêu Điền Điền, bởi vậy không thể hoàn toàn hiểu được câu nói của Đỗ Hữu. Nhưng vẫn gật đầu, "Chú hiểu rồi. Lần này thật ra cũng do thằng nhóc kia mang người về mà không báo trước, chúng ta cũng ngạc nhiên lắm."
Nói đến đây, ông nhìn xung quanh: "Thẩm Thần đâu, nó không phải ở cùng con sao?"
Đỗ Hữu: "Đi tìm Tiêu Điền Điền."
"Cái gì?" Chân trước mới vừa biết mẹ không bị gì, chân sau liền đi tìm người yêu nhỏ. Ba Thẩm tức giận đến phồng râu trừng mắt.
"Đầu bếp Thẩm." Đỗ Hữu đột nhiên nói, "Con sẽ mang Thẩm Thần về nhà."
Ba Thẩm còn đang chìm đắm trong cơn phẫn nộ, không phản ứng lại câu nói của Đỗ Hữu.
Hệ thống hiểu, nhưng nó cũng cho rằng ký chủ không thể làm được: 【 nhưng mà anh chuẩn bị thế nào đế đối phó với "Sửa lỗi cốt truyện"? 】
【 loại năng lực đó có thể thực hiện ở khoảng cách xa được không? 】
【 không. Theo tui được biết thì nhất thiết phải để tiểu thụ nhìn thấy người. 】
Hệ thống lo lắng: 【 nhưng Thẩm Thần đã biến thành như vậy, hắn chỉ có địch ý với anh thôi. 】
Không sao cả.
Đầu bếp Thẩm là người tốt, hơn nữa loại hành vi này của Tiêu Điền Điền cũng khiến người khác cảm thấy chán ghét. Cứ cho là vì bản thân, anh cũng muốn nghĩ cách giải quyết loại năng lực khó chơi này.
Đỗ Hữu nói tạm biệt với ba Thẩm: "Vậy, tạm biệt chú."
"A, được. Con đi đường cẩn thận."
Ngơ ngác nhìn Đỗ Hữu đi xa, bóng dáng biến mất sau bóng tối, ba Thẩm mới hoàn hồn.
Câu nói kia có ý gì nhỉ? Hay là, nó còn có hàm nghĩa khác?
Đỗ Hữu ngồi trên xe, hỏi hệ thống: 【 nói cho tôi cốt truyện tiếp theo. 】
【 éc, được! 】
Cốt truyện đều xoay quanh Tiêu Điền Điền, đây cũng là công năng chủ yếu của hệ thống, bởi vậy cũng không cần phí thời gian đi mò.
Hệ thống nói: 【 lúc sau, tiểu thụ sẽ biến mất một khoảng thời gian, Thẩm Thần vì không tìm thấy cậu ta mà phát điên. 】
Và làm ký chủ ngày đêm ngủ không ngon theo.
Đương nhiên nó biết ký chủ sẽ không bao giờ ngủ không ngon, bởi vậy giấu đi đoạn này, nói: 【 hơn nữa sau đó, tiểu công thứ ba cũng sẽ online. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.