Nhưng Đỗ Hữu còn chưa kịp thực hành Thẩm Thần đã đẩy ra. Thẩm Thần không thể chịu được việc người khác làm ra hành động mang tính áp bách này với hắn, càng miễn bàn đối phương còn là tình địch của mình. Hắn kéo tay áo xuống che đi năm vệt đỏ, "Tôi sẽ nghe cậu nói, động tác bình thường chút đi." Đỗ Hữu khó hiểu: "Không bình thường sao?" "Đương nhiên không bình thường!" "Vậy tại sao anh vẫn luôn làm?" "..." Một túm người, hai kabedon, ba nắm cằm, đây là ba bước Thẩm Thần thường làm. Thẩm Thần nghe vậy ngớ người. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, giọng điệu đối phương còn không có sự trào phúng, giống như thắc mắc bình thường thôi. Cảm giác này, giống như lúc học trung học tàng trữ sách cấm, kết quả ngày hôm sau toàn bộ sách cấm bị di dời sang chỗ khác. Xấu hổ muốn chết. Đừng hỏi tại sao người giàu họ Thẩm lại có sách cấm. Trước khi trở thành tổng tài bá đạo, Thẩm Thần cũng trải qua tuổi dậy thì ngây thơ thiện lương trong sáng chứ bộ. "Tôi và Tiêu Điền Điền là người yêu, đương nhiên làm được." Hắn cũng không biết mình tại sao phải trả lời vấn đề này. "Hai người không phải chia tay rồi sao?" Thẩm Thần sửng sốt, nhìn qua chỗ khác. Thật lâu sau mới nói: "... Sẽ quen lại thôi." "Xin lỗi." Cơ mặt Đỗ Hữu bị liệt nên nhìn không ra cảm xúc, giọng nói nghe vô cùng lạnh nhạt, "Tôi không thể cho hai người tiếp tục bên nhau." Nói đến nói đi, lại vòng về lúc ban đầu. Thẩm Thần rốt cuộc cũng bắt được đúng bài của mình, quay đầu lại nói: "Tôi không biết cậu nghĩ cái gì. Nếu cậu muốn tranh Tiêu Điền Điền với tôi, thì không nên tìm tôi, mà nên tìm cậu ấy." Đỗ Hữu lắc đầu: "Tôi không muốn tranh Tiêu Điền Điền với anh." Thẩm Thần không trả lời, nhưng nhìn mặt hắn liền biết không tin. "Chuyện đã như vậy rồi, tôi đành nói thật với anh." Đỗ Hữu tiến lên một bước, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, "Ở cạnh Tiêu Điền Điền, anh sẽ chết." Giọng điệu rất nghiêm túc, khiến sắc mặt Thẩm Thần trầm xuống. Đỗ Hữu: "Anh có tin thế giới song song không?" Nếu tùy tiện nói đây chỉ là một thế giới trong truyện xuyên nhanh, và mọi người chỉ là nhân vật ảo thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Không bằng nói là thế giới song song đi. Thẩm Thần nhíu mày, "Cậu muốn nói cái gì?" "Tiêu Điền Điền đến từ thế giới khác. Mà tôi, cũng đến từ thế giới khác." Hệ thống nghe thấy liền sợ tới biến sắc: 【 ký chủ, anh nói với hắn cái này làm gì? 】 Đỗ Hữu vẫn không để ý tới, lo tiếp tục thuyết trình về khái niệm thế giới song song cho bạn học Thẩm Thần. Tiêu Điền Điền có thể tự do xuyên qua các thế giới, rồi cùng với người trong thế giới đó yêu đương. Tình huống hiện tại là người của các thế giới đó đã tìm được cách để đi đến thế giới này rồi. Đỗ Hữu nói: "Tôi là một trong số đó." Chờ đến thời điểm thích hợp, người từ các thế giới đó sẽ hòa thành một thể, mất đi bản thể vốn có. Chuyện đó đối với mỗi người mà nói chính là chết không hơn. Thẩm Thần vẫn luôn lẳng lặng nghe, không xen mồm, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng. Gió đêm thổi tới, mang đến mùi hoa thoang thoảng, phất quá sợi tóc của hai người. Đỗ Hữu nói xong câu cuối cùng: "Vì vậy, tôi hy vọng anh không nên qua lại với Tiêu Điền Điền nữa. Còn những người kia, tôi sẽ có cách để họ quay về thế giới của mình." Trong lúc đó, hệ thống vẫn luôn muốn ngăn cản. Nhưng năng lực của nó quá yếu, ngoại trừ hét to lên thì cũng chẳng thể làm gì nữa. Năng lực che chắn của ký chủ quá mạnh, anh không bị tác động bởi bất cứ cái gì. Tuy rằng những lời này có tính chân thật rất thấp, nhưng nếu các tiểu công tin, có lẽ sẽ sinh ra tâm lý giữ khoảng cách với tiểu thụ. Đến lúc đó, cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, nếu giữa lúc đó ký chủ gây khó dễ, nói không chừng nó - một hệ thống tùy thân, sẽ bị tiêu hủy. Hậu quả quá mức nghiêm trọng, hệ thống run bần bật. "……" Thẩm Thần ánh mắt phức tạp mà nhìn người thanh niên trước mặt, người này sẽ không phải mắc chứng suy tưởng đó chứ? Tuy rằng hắn cũng thấy rất kỳ quái tại sao quanh người Tiêu Điền Điền lại xuất hiện nhiều đàn ông như vậy, nhưng thế giới song song? Hòa hợp một thể? Loại chuyện này sao có thể xảy ra? Cứ cho rằng người này nghiêm túc đi, nhưng xét đến cùng thì cũng chỉ vì ngăn cản hắn và Tiêu Điền Điền. Nhưng mà tuy Thẩm Thần hoàn toàn không tin lý do thoái thác vừa rồi, lúc này cũng có hơi buồn bực. Tại sao người này lại ra tay từ chỗ mình mà không đi tìm Tiêu Điền Điền? Nếu là hắn, đối với người mình ghét thì chắc chắn không thấy càng đỡ phiền. Rốt cuộc tại sao luôn kéo chân mình, mà không chọn Tiêu Điền Điền. Cách làm của thằng nhóc này chính là gãi không đúng chỗ ngứa. Đỗ Hữu thật lâu sau cũng không nghe đối phương trả lời, tay quơ quơ trước mặt Thẩm Thần, "Buồn ngủ hả?" Thẩm Thần hoàn hồn, bắt lấy cánh tay trước mắt, bốn mắt nhìn nhau. Một bên là đôi mắt đen như mực, một bên cũng là mắt đen, nhưng khí chất lại thiên về lạnh như băng. Giờ này khắc này, hai người chỉ nhìn thấy lẫn nhau. Mặt Thẩm Thần khẽ nhúc nhích. Hình như hắn hiểu ra cái gì rồi. Chẳng lẽ, thằng nhóc này trăm phương nghìn kế gây sức ép cản trở, không phải vì Tiêu Điền Điền, mà là vì…… Hắn? Nếu không thì tại sao vừa nãy không lôi Tiêu Điền Điền đi mà lại lôi mình? Nếu là như vậy, tất cả thắc mắc đều đã được giải đáp. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì gia thế và khuôn mặt, bên người Thẩm Thần không thiếu cả trai lẫn gái theo đuổi. Nhưng mà người ở mức cao như Đỗ Hữu cũng là người đầu tiên. Tuy rằng hắn không hứng thú với loại tướng mạo như Đỗ Hữu, nhưng đối với người thích mình, người đàn ông nào đó cũng không tiếc trích ra một chút ôn nhu. Hắn buông tay Đỗ Hữu ra, sửa cổ áo: "Tôi hiểu." Hiểu rồi? Là tin tưởng anh sao. Đỗ Hữu có hơi cảm thấy ngoài ý muốn, anh còn cho rằng mình phải tốn nhiều nước bọt hơn nữa. "Tôi sẽ tha thứ cho sự không hiểu biết lúc trước của cậu." Thẩm Thần thái độ kiêu căng, "Về lần hợp tác trước, cũng có thể tiếp tục." "Ừm, chuyện đó cũng không cần đâu." Đỗ Hữu lễ phép đưa đẩy, "Bên chúng tôi đã tìm được đối tác mới rồi." Thẩm Thần bị sặc. Đỗ Hữu nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian đại khái đã qua mười lăm phút. Mọi chuyện so với tưởng tượng còn xảy ra thuận lợi hơn. Bên này đã thu phục xong Thẩm Thần, mục tiêu tiếp theo là Vưu Hạo Vũ. Đúng là không nghĩ tới lấy lý do thoái thác là thế giới song song lại tốt như vậy. "Nói xong rồi thì anh không được đi tìm Tiêu Điền Điền nữa. Chuyện khác cứ để tôi xử lý." Đỗ Hữu nói xong, một bên móc điện thoại ra gọi trợ lý, một bên cúi chào Thẩm Thần. Thẩm Thần thấy người đi, nhướng mày cản thấy có chút ngoài ý muốn. Người này vừa không lôi léo hắn, vừa không nói thêm gì. Kéo hắn lại đây chỉ để nói lung tung mê sảng. Nếu không phải Thẩm Thần đã quá quen với chuyện tình cảm, thì đã không chú ý tới hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của Đỗ Hữu. Nhưng mà như thế cũng là chuyện tốt. Hắn không thể cho người này bất cứ hứa hẹn gì được. Đỗ Hữu hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt phức tạp sau lưng mình. Anh đi đến cửa chính của bệnh viện, gọi cho trợ lý Tiêu. Anh đang muốn hỏi phòng khám ở đâu, lại nghe trợ lý Tiêu nói phía Vưu Hạo Vũ đã cho người đến đón, còn đám fan cuồng đuổi theo xe đã bị cho lên đồn. "Đỗ tổng, anh có muốn gặp bọn họ không? Bên kia nói muốn trực tiếp cảm ơn." Hình như có chút phiền phức. Hơn nữa chuyện này cũng không thể nói ở trước mặt người ngoài. Tạm thời cũng không gấp, cứ để sau đã. "Không cần. Để ngày khác đi, bôm nay cô cũng vất vả rồi." Đỗ Hữu cắt điện thoại, nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy sảnh trước rất trống trải. Mà cây cối hai bên bệnh viện thì khá ít, nhìn có hơi tiêu điều. Đây chỉ là một bước nhỏ của Đỗ Hữu, mà bước nhỏ này lại có thể xoay chuyển toàn bộ kết cục. Chuyện này có lẽ không khó như trong tưởng tượng. Cho dù Thẩm Thần bị tẩy não rồi, nghe anh nói xong, không phải cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này sao. Chờ giải quyết chuyện này xong rồi, anh có thể chân chính trở thành tổng tài bá đạo, hưởng thụ nhân sinh như gấm. Bên này thì Đỗ Hữu một lòng hăng hái, hệ thống lại ở trong góc run run rẩy rẩy. Nó không có biện pháp hủy giao kèo với ký chủ. Nếu chuyện ký chủ muốn phá hư cốt truyện bị bại lộ, nó chỉ là một hệ thống nho nhỏ nhu nhược vô lực, nhất định sẽ bị hệ thống chủ giận chó đánh mèo. Nên làm gì bây giờ?! "..." Thôi kệ đi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, giấu được ngày nào hay ngày đó. Trước khi mọi chuyện bị khui ra, nhất định phải nghĩ cách khác mới được. Mấy ngày sau, ở hoa viên gần hồ. Nhiều lớp cây xanh, mặt hồ sóng nước lấp lánh. Gió nhẹ phất quá, tạo nên một tầng gợn sóng. Ở bên trong rừng cây tùng, là một biệt thự được trang trí ấm áp. Đây là một trong những bất động sản trên danh nghĩa của Thẩm Thần, trước kia là nơi ở của Tiêu Điền Điền. Sau khi chia tay Tiêu Điền Điền, Bạch Việt liền dọn vào ở. Chẳng qua là gần đây Thẩm Thần hiểu ra tình cảm của mình, số lần tới nơi này ngày càng ít. Mà hôm nay là ngày đầu tiên trong tháng Thẩm Thần trở về đây. Bạch Việt nhìn rất vui, mới mở cửa liền nhảy phốc lên người hắn. Chỉ tiếc, hôm nay hắn mang theo một tin không hề tốt đẹp. Bạch Việt đã nhận ra không khí không đúng, có chút bất an, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười trên khuôn mặt, "Làm sao vậy, lâu rồi mới gặp sao lại trưng ra vẻ mặt khó coi thế này." "Chia tay đi." Khi Thẩm Thần nói ra lời này, gần như không hề do dự, giống như lúc trước hắn vứt bỏ Tiêu Điền Điền. Nụ cười của Bạch Việt cứng lại, lắp bắp: "Tại, tại sao? Em có chỗ nào không tốt?" "Không phải cậu không tốt." Thẩm Thần lạnh nhạt, "Chỉ là chúng ta không còn hợp nhau nữa." Môi Bạch Việt run run, muốn nắm tay hắn, lại vô tình bị né tránh, lập tức cứng người tại chỗ. "Tôi sẽ cho cậu quà bồi thường. Hoặc nếu cậu muốn căn nhà này, cũng có thể cho cậu." Thẩm Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, "Buổi chiều tôi còn có việc, nghĩ xong rồi thì gọi người này." Hắn rút trong bóp tiền ra một tấm danh thiếp, đưa qua. Đó là phương thức liên lạc của luật sư. Nhưng Bạch Việt nhìn cũng không nhìn, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, cậu cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Thẩm Thần đã từng thích nhất dáng vẻ quật cường này của đối phương. Mà cái này chính là chỗ giống nhau nhất giữa Bạch Việt và Tiêu Điền Điền. Chỉ là chuyện tới hiện giờ, hắn đã nhận ra lòng mình, sẽ không bị loại dáng vẻ này hấp dẫn nữa. Bởi vậy chỉ đem danh thiếp quăng lên bàn, xoay người rời đi. "Thẩm Thần!" Bạch Việt la lên một tiếng, ôm hắn từ sau lưng, hai tay ghìm chặt, "Em không muốn chia tay, em không cho anh đi!" Nhưng mà Thẩm Thần là một người không có lòng, hắn vặn từng ngón của Bạch Việt ra, rồi đi ra cửa. Hai chân Bạch Việt mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Ảnh ngược trong mắt là bóng dáng của người đàn ông đó, thân mình rét run. Cậu không tin, sao có thể! Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, từ trung học đã quen nhau, tuy rằng trên đoạn đường trưởng thành tách ra một khoảng thời gian, nhưng cậu biết, Thẩm Thần trước nay luôn để ý mình. Biến số duy nhất là người thiếu niên xuất hiện trong lúc hai người xa nhau đó. Cậu vẫn luôn không để Tiêu Điền Điền vào mắt, cảm thấy đối phương cùng lắm chỉ là thế thân của mình. Lúc cậu nhờ thám tử theo sát hành động của Thẩm Thần, thì không ngờ rằng phần lớn thời gian hắn đều đi tìm Tiêu Điền Điền! Răng trên cắn chặt môi dưới, gần như muốn chảy máu, Bạch Việt vẫn không quan tâm. Nhất định là Tiêu Điền Điền làm gì đó, Nếu không Thẩm Thần sao có thể thay lòng đổi dạ vứt bỏ mình. Cậu nhất định phải báo thù! Khuôn mặt vốn thanh tú trắng nõn của Bạch Việt chỉ còn lại ghen ghét xấu xí vặn vẹo. Cùng thời gian đó, bên trong office building của tập đoàn Đỗ thị, trên tầng cao nhất. Đỗ Hữu đang ăn quýt, thuận tiện xem tiếp anime hôm ở bệnh viện. Cốt truyện đã đến lúc nam chính cưỡng hôn nữ chính, lại bị nữ phụ vốn yêu thần nam chính nhìn thấy. Bỗng nhiên khuôn mặt của nữ phụ vặn xoắn trở thành một trong những tác phẩm của danh họa Picasso, Đỗ Hữu sợ tới mức quýt bị nghẹn lại ngay cổ, ho khan vài tiếng mới có thể dừng lại. Cốt truyện anime sắp tiến tới màn ngược chó rồi. 【 "Dám cướp người đàn ông của tôi?"】 【 nữ sinh nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vốn xinh đẹp biến thành vặn vẹo xấu xí. Cô hung tợn mà trừng mắt nhìn hai người cách đó không xa, khóe mắt như muốn nứt ra, âm thầm hạ quyết tâm. 】 【 nhất định phải báo thù. 】 【 nhất định phải làm con nhỏ kia biết, quyến rũ người đàn ông của cô sẽ có hậu quả gì! 】 【←To Be Continued. 】 Sau khi thả bom về màn cuối của nữ phụ, một tập liền kết thúc, màn hình bắt đầu phát khúc nhạc dạo và tên người sản xuất. Hệ thống ở trong đầu kêu to: 【 cô gái này hư quá đi! Nhất định là ghen ghét nam chính hôn nữ chính, nên mới muốn chơi xấu, quá đáng ghét! 】 Đỗ Hữu tắt anime. Ngày ấy sau khi rời bệnh viện, anh còn cho rằng hệ thống sẽ bởi vì anh nói ra chân tướng mà nổi giận lôi đình, hoặc là biến mất. Kết quả là vẫn giống như trước kia dính anh. Thậm chí còn không nói lời nài, xem như không có chuyện gì xảy ra. Một thời gian ngắn trước anh còn nghi ngờ, nhưng không lâu sau lại ném chuyện ra sau đầu. Rốt cuộc anh không có chút hứng thú gì với hệ thống. Hệ thống còn ở kia mà lải nhải oán giận, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ. Đỗ Hữu đem vỏ quýt ném vào thùng rác, nói: "Mời vào." Trợ lý Tiêu tiến vào, cung kính nói: "Đỗ tổng, đại diện Trần của Giải Trí Hoàng Quan đến." Đỗ Hữu lúc này mới nhớ tới lúc trước bởi vì giúp Vưu Hạo Vũ một phen, người đại diện của đối phương muốn tới tận cửa cảm ơn, nên hôm nay mới đến đây. Anh đứng dậy, cùng trợ lý Tiêu đi ra phòng khách. Khi anh vào, thì thấy bên trong đã có ba người ngồi. Ngồi chính giữa là người mang mắt kính gọng vàng, tây trang giày da, từ trong ra ngoài đều thoảng ra hơi thở "Tôi là tinh anh của xã hội", đây hẳn là đại diện Trần. Ngồi bên trái đại diện Trần là một người trẻ tuổi, khuôn mặt thường thường. Đêm đó cũng gặp qua, là trợ lý tư nhân của Vưu Hạo Vũ. Mà vai chính Vưu Hạo Vũ ngồi ở bên cạnh, cánh tay quấn băng vải, dùng khăn nối thành hình tam giác cố định lại. Cậu ta nghiêng đầu nhìn qua gốc cây xanh, giống như không có liên quan gì với hai người bên cạnh. Đỗ Hữu gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ của hai bên, một lạnh một nóng. Đại diện Trần thấy Đỗ Hữu tiến vào, lập tức trưng ra một khuôn mặt cười, nhiệt tình đón người, "Đỗ tổng! Đúng là quấy rầy anh, tôi là Trần Nhân - đại diện Trần của 'Giải Trí Hoàng Quan', cũng là người đại diện của Vưu Hạo Vũ. Mấy ngày trước thật là phiền anh quá." Anh ta nhiệt tình bắt tay với Đỗ Hữu, rồi quay đầu cho trợ lý một cái nháy mắt. Trợ lý lập tức hiểu ý, đem quà ra dùng hai tay dâng lên. Mà Vưu Hạo Vũ tuy cũng đứng lên theo, nhưng cậu cứ đứng tại chỗ, sắc mặt trầm xuống, cả người tản ra áp suất thấp. Đại diện Trần thấy thế, hận sắt không thành thép nói: "Thất thần cái gì, còn không mau lại đây xin lỗi." Vưu Hạo Vũ nhíu mày, không tình nguyện đi tới. "Xin lỗi?" Đỗ Hữu khó hiểu. Đối mặt với Đỗ Hữu, sắc mặt của đại diện Trần chuyển từ âm sang dương, thành khẩn giải thích: "Đúng vậy. Tai nạn xe cộ lần đó tuy là do fan cuồng gây ra, nhưng Hạo Vũ cũng không nên mắng chửi người. Cũng may là không bị người ta chụp lại, nếu bị truyền lên mạng, nhiệt của cậu ta bây giờ lớn như vậy, khẳng định sẽ khiến cho người khác nói mãi." Đối với đại bộ phận cư dân mạng mà nói, họ sẽ không quan tâm fan cuồng là gì cả, bởi họ thích nhất cắt câu lấy nghĩa bỏ đá xuống giếng. Vưu Hạo Vũ là một đại minh tinh, là người của công chúng chạm tay là bỏng, tình cảnh có nguy hiểm như thế nào cũng không thể chửi ầm lên, nếu không chính là hình tượng tan vỡ. Cho dù người trong vòng biết nguyên nhân đều do fan cuồng, nhưng quần chúng ăn dưa chỉ nhìn thấy một cái video mắng chửi. Trong video còn là một đám các cô gái, khẳng định sẽ theo bản năng đứng ở bên yếu thế hơn. Chuyện này đối với hình tượng của thần tượng mà nói chắc chắn sẽ gây ra tổn hại, cũng sẽ ảnh hưởng đến sản phẩm mà mình phát ngôn. "Nhanh, mau xin lỗi." Đại diện Trần thúc giục. "……" Giọng Vưu Hạo Vũ nặng nề, "Rất xin lỗi." Tuy không vừa lòng với giọng điệu của cậu, người đại diện cũng không thể tiếp tục quở trách đối phương. Quay đầu hướng Đỗ Hữu nói: "Thật sự rất xin lỗi, tôi đã phê bình cậu ta rồi. Bảo đảm sẽ không xuất hiện loại tình huống này nữa." Anh ta vừa nói, một bên ấn đầu Vưu Hạo Vũ xuống, mình cũng khom lưng theo. Vưu Hạo Vũ bị ấn trở tay không kịp, theo bản năng muốn bạo nổ, lại nghe trên đầu truyền đến một câu. "Không cần phải xin lỗi." Giọng điệu nghe không ra vui buồn. "Lần sự cố này là bên kia sai, các người không cần phải xin lỗi. Huống chi loại tình huống này, mọi người cũng rất khó khống chế cảm xúc." Vưu Hạo Vũ nghe vậy, giương mắt nhìn qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Đỗ Hữu. Tuy đại diện Trần đứng chắn ở phía trước, khi con ngươi sắc lạnh của đối phương nhìn mình, không khỏi khiến Vưu Hạo Vũ ngẩn ra. LòngbĐại diện Trần vui cực độ. Mặc kệ là ai sai, chỉ cần ông chủ của nhãn hiệu không tức giận là tốt rồi. Hai bên lại khách sáo vài câu, Đỗ Hữu không nhìn nữa, nhìn đồng hồ một chút, nói: "Sắp đến giữa trưa rồi, tiện thì cùng nhau ăn bữa cơm đi." Chuyện này như thế nào cũng được, quan trọng là Tiêu Điền Điền. Phải tranh thủ thời gian ở một mình với Vưu Hạo Vũ. Với tâm lý ôm trận chịu đòn đi nhận tội mà tới, kết quả lại nghe thấy tổng tài mời, đại diện Trần cả lòng nở đầy hoa: "Đương nhiên! Tôi lúc nào cũng có thời gian rãnh." "A, xin lỗi." Đỗ Hữu thấy anh ta hiểu lầm bèn sửa lời nói, "Tôi muốn mời Vưu Hạo Vũ ăn cơm, chỉ hai người. Trong chốc lát cậu ta rãnh không?" Lời này nói xong, phòng khách im lặng một cách quỷ dị, khiến người hít thở không thông. Đỗ Hữu:? Anh nói gì kỳ lạ lắm à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]