Lòng Tiêu Điền Điền như tro tàn, cậu chỉ biết nhắm mắt lại, chấp nhận nụ hôn nhục nhã này.
Vốn dĩ từ lúc bị đuổi đi cũng đã nản lòng thoái chí, không hề chờ mong. Nhưng mà người này vì sao lại không chịu buông tha, còn muốn tìm cơ hội làm nhục cậu.
Tiêu Điền Điền rất sợ, sợ một lần nữa lại hãm sâu.
Hơi thở càng ngày càng gần.
Tim cậu đập càng nhanh, lại càng thêm tuyệt vọng. Cơ thể không còn chịu mình khống chế, sẽ tự động sinh ra phản ứng sinh lý với người này. Cậu không kìm được mà chảy xuống một hàng nước mắt.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Điền Điền cảm giác đôi tay đang giữ cậu buông lỏng, hơi thở gần trong gang tấc biến mất.
Buông ra rồi?
Cậu không tin mà trợn mắt, nhìn hình bóng dày rộng quen thuộc che trước mặt. Người nọ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rất sáng, mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng. Nửa khuôn mặt hiện ra độ cung đẹp mắt.
Khí chất lãnh đạm xa cách, nhưng Tiêu Điền Điền có thể thấy được tình yêu nồng cháy.
Là Hữu.
Nhưng mà, Hữu sao lại xuất hiện ở đây? Mình rõ ràng đã rời khỏi thế giới kia rồi.
Tiêu Điền Điền giật mình tại chỗ.
Thẩm Thần lùi lại vài bước, thấy rõ người đã ngăn cản mình, không khỏi nhướng mày, "Là cậu?"
Đỗ Hữu nhìn về phía Thẩm Thần, không nói một lời. Nhưng hành động ngăn thiếu niên ra phía sau lưng cho thấy thái độ rõ ràng với hắn.
Thẩm Thần lúc đầu còn bị Tiêu Điền Điền làm cho loạn lòng, lúc này cuối cùng cũng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323595/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.