Giang Bích Nhân không hề hay biết cái ý tưởng này của chính mình có bao nhiêu đáng sợ, càng cân nhắc thì càng cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
Nhưng mà cô không biết, Cố Nam Sơn có nguyện ý cùng cô chơi trò này hay không? Bất quá nhìn Cố Nam Sơn ngày thường khá dễ nói chuyện, cho nên hẳn là không thành vấn đề... Đi?
Suy nghĩ rối rắm một hồi, Giang Bích Nhân quyết định vì để có thể được chơi thỏa thích, từ giờ trở đi nhất định phải đối xử thật tốt với Cố Nam Sơn. Thời điểm đem bài tập trả lại cho hắn, cô còn thân thiết tặng kèm thêm một nụ cười ngọt ngào.
Cố Nam Sơn sửng sốt, khoé môi khẽ nhếch: " Nói đi, cậu trừ bỏ mượn chép bài tập còn muốn tôi giúp đỡ cái gì? "
Giang Bích Nhân tròn mắt kinh ngạc, nhanh như vậy đã bị nhìn ra rồi sao?
Giang Bích Nhân cảm thấy việc này thật đúng là không khoa học, cô còn chưa biết nói cái việc đó như thế nào cho tốt, vì thế tránh đi không nói, giả vờ bày ra bộ dáng bất mãn: " Tôi cười với cậu là có việc cần nhờ sao? Không thể đơn thuần mà cười được à? "
Cố Nam Sơn nghe cô nói như vậy mi mắt rung động, sang sảng cười to: " Đương nhiên là có thể, lúc nào cũng hoan nghênh cậu cười với tôi "
Cô không hiểu vì sao cứ cảm giác Cố Nam Sơn có hơi kì quái.
Giang Bích Nhân tự hỏi hai phút, nhưng cũng không đoán được Cố Nam Sơn suy nghĩ cái gì, sau đó cũng mặc kệ gạt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-ban-trai-khue-mat-lam/241872/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.