Trương Mẫn An bị thao hoảng hốt.
Phải mất một lúc cô mới cảm nhận được những suy nghĩ nguy hiểm trong đầu bạch tuộc tiên sinh.
Nghĩ lại xúc tu của bạch tuộc tiên sinh.
Lại nghĩ tới dương v*t của con người.
Cho dù có một chút sợ hãi, nhưng Trương Mẫn An vẫn níu lấy xúc tu của bạch tuộc.
"Chỉ cần là... Chỉ cần là anh đều có thể a." Cô thở hổn hển mấy cái, hướng về phía bạch tuộc tiên sinh cười, "Em không sợ. Em thích anh, thích anh nhất."
Bạch tuộc tiên sinh nhìn cô.
Giống như là có chút cay đắng buồn bực.
Muốn cho bé yêu vui vẻ.
Cũng muốn biến xúc tu trở lại như cũ.
Tiếng lẩm bẩm của bạch tuộc đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt của Trương Mẫn An đã bị xúc tu che lại.
Phía dưới nhạy cảm có thể cảm giác được dương v*t ở trong hai bên hành lang phồng lớn hơn một chút xíu.
Thị giác bị che chắn, các giác quan khác đương nhiên càng thêm nhạy cảm, không biết sợ hãi lại làm cho Trương Mẫn An nức nở cố nén giãy dụa.
(M: Để vậy thôi chứ cũng chẳng hiểu lắm.)
dương v*t bên trong càng trở nên mềm mại, cũng lớn hơn, cảm giác đau đớn giảm bớt không ít -- cô cũng phát hiện phía trên bộ phận trơn nhẵn hình trụ nổi lên rất nhiều vết xưng tấy, còn đang... Nhẹ nhàng hút thịt mềm bên trong dũng đạo.
Trương Mẫn An toàn thân run rẩy phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, giống như không hô hấp được bám vào trên người bạch tuộc tiên sinh – còn có thể bắt được hai cánh tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bach-tuoc-tien-sinh-mang-di/496162/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.