Chương trước
Chương sau
Bây giờ là khoảng giữa trưa.
Sắc trời còn sớm, trong phòng không cần bật đèn đã rất sáng.
... Trương Mẫn An cũng có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của bạch tuộc tiên sinh.
Cô phát hiện mặc dù bạch tuộc tiên sinh biến thành người, cô lại càng thường xuyên nhìn vào con mắt nó hơn.
Bạch tuộc nhìn ánh mắt của cô vẫn luôn rất ôn nhu.
Mặc dù bây giờ xúc tu đã đặt ở thân dưới của cô ngo ngoe rục rịch định xé mở quần áo của cô ra.
Nhưng trong mắt nó sự yêu thương ấm áp vẫn nhiều hơn so với dục vọng
Chỉ một ánh mắt liền có thể dụ được cô choáng hô hô bấu lên phía trên hôn nó.
Bạch tuộc thích cô chủ động muốn hôn mình.
Trong nhận thức nó biết rằng đây là cách bày tỏ tình yêu.
Giống như việc nó chủ động đem một bộ phận tàn chi* của mình đút cho cô.
(*phần còn lại của chân tay đã bị cụt, ở đây chỉ xúc tu bị cắt ra.)
Trương Mẫn An nghe bạch tuộc tiên sinh phù phù phù.
Một tay ôm cổ nó, đỏ bừng cả khuôn mặt, tay kia thì đưa đến phía dưới kéo xúc tu bạch tuộc ra.
Bạch tuộc sững sờ nhìn phía dưới của bản thân dựng lên, đem quần soóc nhỏ mặc trên người cởi ra.
Mặc dù sinh sống ở trên đảo không người đã rất lâu, nhưng cảm giác xấu hổ của con người vẫn còn đó. Trương Mẫn An đỏ bừng cả khuôn mặt, nhắm chặt hai mắt giống như là muốn trốn tránh -- nhưng bạch tuộc đã theo dõi toàn bộ quá trình một cách rõ ràng.
Trông thấy Trương Mẫn An đỏ mặt chậm rãi cởi quần, ngón tay nắm thật chặt rìa quần lót gần như đều trắng bệch.
Bên tai ngoại trừ tiếng lẩm bẩm trầm thấp giống như vỗ về cô của bạch tuộc, còn có tiếng thở dốc mơ hồ phát ra từ điện thoại. Trương Mẫn An nuốt nước bọt, hốc mắt ướt át, không chú ý đến ngay cả bản thân cô cũng đã nâng mặt lên một chút, mặt mũi tỏ vẻ ủy khuất.
Cô ngược lại là muốn chủ động.
Nhưng không có cái dũng khí* này.
(*tinh thần can đảm.)
Bạch tuộc phù phù phù, càng giống bật cười hơn so với vỗ về dỗ dành.
Nhưng hai cái xúc tu quấn lấy đùi cô rồi nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, giống như bình thường nhẹ nhàng quơ xoa dịu tâm tình của cô.
Bạch tuộc tiên sinh ôm cô lại gần trước mặt, hướng phía giữa hai chân Trương Mẫn An, dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ xát một chút.
Nói chung là quá mức hoảng loạn, lần này Trương Mẫn An liền khóc thét lên tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở kêu bạch tuộc tiên sinh.
Bạch tuộc ngửa đầu nhìn xem cô.
Loại này tư thế tự nhiên này có lẽ dễ dàng để cho người ta buông xuống đề phòng và căng thẳng.
Nhìn nhau một hồi.
Trương Mẫn An cơ bắp không còn căng cứng, nhếch môi xoay người: "Ôm một cái."
Bạch tuộc duỗi ra hai cánh tay con người ôm tốt lấy cô.
Trương Mẫn An lại phủi hai đầu xúc tu ở phía dưới mông cô một cái.
Không muốn xúc tu rời khỏi tay.Muốn sờ xúc tu bạch tuộc tiên sinh.
///
Bạch tuộc: Không sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.