Chương trước
Chương sau
Tác giả:
Trung thu vui vẻ nhé các thiên thần nhỏ!!
Tôi tăng ca trong địa ngục, tôi cũng muốn nướng thịt
///
Sau khi bạch tuộc biến thành con người cũng không thể nói chuyện, Trương Mẫn An rất nhanh đã phát hiện.
Sau khi anh biến...biến hình, một người đàn ông trung niên có dáng dấp cao lớn thật anh tuấn. Nhìn qua thấy có vẻ tuổi tác khoảng chừng đã hơn ba mươi, gầy gò cao cao. Làn da rất trắng, nhìn kỹ trên mặt anh cũng sẽ có chút phát sáng nhưng không phải là ánh sáng do mặt trời chiếu vào mồ hôi, mà thật ra là dưới làn da có một chút ánh sáng màu lam lấp lóe.
Đôi mắt vẫn giống bạch tuộc như đúc, nửa con mắt rủ xuống giống như là không ngủ đủ, lộ ra có chút không có tinh thần.
Anh nằm im ở trên bờ cát, trên người cũng không có lấy một bộ quần áo, ngẩng đầu nhìn cô.
Trương Mẫn An sửng sốt hơn nửa ngày, cuối cùng anh vừa chạy tới vừa phát ra tiếng lẩm bẩm.
Anh không có há mồm.
Ùng ục ùng ục trong âm thanh có chút tủi thân.
Giống như là không hài lòng với phản ứng của Trương Mẫn An.
"Siêu lợi hại!" Trương Mẫn An khen anh."Trước kia em cũng không biết anh có thể biến thành như vậy nha, sao có thể siêu như vậy a!"
Trên mặt bạch tuộc cũng không có biểu cảm gì.
Là một bạch tuộc có được vẻ bề ngoài của con người, anh hình như còn không có học được cách sử dụng các cơ trên mặt để biểu lộ cảm xúc, mà trước đó anh lại truyền những cảm xúc hạnh phúc vào đầu Trương Mẫn An.
Cô nâng lên khuôn mặt tươi cười.
Bạch tuộc nghĩ đến lúc trước Trương Mẫn An hôn mình.
Anh hôn đôi môi đang giương lên của Trương Mẫn An.
"Sợi tóc" hơi dài, quét vào trên mặt Trương Mẫn An.
Lạnh buốt mềm mại cảm xúc và tóc hoàn toàn khác nhau, khá giống thạch -- Trương Mẫn An thèm.
Những sợi tóc trên đầu này cũng do bạch tuộc biến hoá mà thành, khi tiếp xúc với da của Trương Mẫn An cũng có thể nhận biết được phản ứng của cô.
Bạch tuộc không có chút nào ghét bỏ phản ứng tham ăn của Trương Mẫn An.
Mặc dù đây chỉ là bởi vì nảy sinh ra suy nghĩ kỳ quái, hiển nhiên cũng không có xem bạch tuộc tiên sinh như đồ ăn thật.
Bạch tuộc giật xuống mấy "Sợi tóc".
Sau khi sợi tóc rời khỏi cơ thể bạch tuộc liền mất đi màu sắc, thực sự trở thành một vật thể mềm, giống như thạch màu xanh.
Trương Mẫn An đã quen với việc được cho ăn.
Cô ăn sợi tóc bạch tuộc tiên sinh rút ra, rất lý trí ngăn cản động tác tiếp tục nhổ tóc của anh."Con người không có tóc thì rất khó coi, anh tỉnh táo."
Trên đầu bạch tuộc tiên sinh lại mọc ra rất nhiều sợi tóc.
////
Bạch tuộc: Có thể mọc lại. Đều cho em ăn, bé yêu ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.