Từ Nghi Đại đến nhà họ Cố có một khoảng cách khá xa, đến tập đoàn Cố thị thì còn xa hơn nữa, đi lại một chuyến mất bốn tiếng đồng hồ nên Ôn Nghiên chắc chắn phải ở ký túc xá.
Cố Lẫm Xuyên đối với chuyện này không nói gì cả. Lúc ấy Ôn Nghiên còn thấy lạ lạ, kết quả chỉ qua một ngày thì anh liền lẳng lặng đi mua một căn chung cư gần Nghi Đại, giấy tờ bất động sản cũng nộp thẳng lên cho Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên hơi rầu rĩ: “Nhưng trường quy định sinh viên năm nhất không được dọn ra ngoài ở mà.”
“Cuối tuần có thể về.” Cố Lẫm Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu.
“Thế còn anh thì sao?” Ôn Nghiên lấy cuốn sách gõ nhẹ vào ngực anh: “Anh cũng chỉ cuối tuần mới đến à?”
Cố Lẫm Xuyên cụp mắt “ừ” một tiếng:
“Tạm thời vậy đã.”
Hai người tất nhiên là phải gặp nhau thường xuyên, nhưng lại không thể không đối diện với khoảng cách thực tế này.
“Ai…” Ôn Nghiên bỗng thở dài thật dài: “Một tuần chỉ gặp được hai lần, anh nói xem sau này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Cố tổng lại lén chạy tới đây khi em không có nhà, ở một mình trong phòng trống sao?”
Nói câu đó, giọng điệu cậu đầy kiêu ngạo.
“Sẽ không.” Cố Lẫm Xuyên bình thản: “Ngày thường sẽ không thường xuyên đến.”
Ôn Nghiên gật đầu lấy lệ, bắt đầu dùng ngón tay tính toán: “Thế nào mới tính là thường xuyên? Một tuần bảy ngày mà đến sáu ngày thì tính không?”
“Không tính.” Giọng điệu anh cực kỳ khí phách.
Ôn Nghiên lập tức làm vẻ mặt “biết ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863292/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.