Bữa tiệc ở nhà họ Chung kết thúc thuận lợi.
Trên đường về, Ôn Nghiên nhận ra Cố Lẫm Xuyên chẳng hiểu sao lại im lặng, chỉ nắm chặt tay cậu mà không nói gì.
Ôn Nghiên nghiêng người sang, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Anh sao vậy?”
“Ừm?” Cố Lẫm Xuyên giơ tay xoa đầu cậu.
“Không sao, em ngồi yên đi.”
Trong xe, chú Chu rất biết điều mà nâng vách ngăn lên. Ôn Nghiên dứt khoát nhấc chân một cái, ngồi hẳn lên đùi Cố Lẫm Xuyên, tay vòng lấy cổ anh.
“Không vui à?” Ôn Nghiên chủ động ghé lại gần, hôn khẽ vào khóe môi Cố Lẫm Xuyên, rồi dựa trán vào anh mà khẽ hỏi: “Là vì A Ly gọi anh là chú sao?”
Cố Lẫm Xuyên vốn không muốn thừa nhận bản thân chỉ vì một cách xưng hô mà thấy bực bội, nhưng vẫn mím môi đáp:
“Ngoan yêu ơi, có phải trông chúng ta chênh lệch nhiều lắm không?”
“Không hề, làm gì có.” Ôn Nghiên lập tức phủ nhận, hôn anh một cái.
“Trẻ con nói năng không kiêng nể, anh đừng để bụng. Hơn nữa, là Trạch ca bảo A Ly gọi em là ca ca nên bối phận mới loạn cả lên ấy chứ.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên đáp, nhưng lòng vẫn không thật sự yên.
Trẻ con thường thấy gì liền nói nấy. Chung Ly gọi Ôn Nghiên là ca ca, rồi quay sang gọi anh là chú… Dù đó là sự thật nhưng cũng khiến anh bất lực đôi chút.
Nếu là người khác thì anh vốn sẽ chẳng bận tâm. Nhưng với Ôn Nghiên thì anh lại luôn lo lắng nhiều hơn.
Một tổng tài lớn như anh, lại sợ bị chính người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863287/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.