Tuy rằng đã được Cố Lẫm Xuyên khuyên nhủ, nhưng hai ngày nay Ôn Nghiên vẫn hơi có chút không được tự nhiên.
Cụ thể là mỗi lần buổi tối cùng Cố Lẫm Xuyên ăn cơm, ánh mắt cậu lại vô thức dừng lại trên tay anh.
Trước đây không để ý lắm, giờ mới phát hiện tay Cố Lẫm Xuyên không phải kiểu đẹp chuẩn mực thông thường.
Lòng bàn tay khá rộng, ngón tay thon dài mà không quá mảnh, khớp xương rõ ràng, mỗi góc độ đều trông rất thu hút.
Mỗi lần dắt tay Cố Lẫm Xuyên, Ôn Nghiên đều cảm thấy rất ấm áp, còn có cảm giác an toàn.
Một đôi tay đẹp như vậy, sao lại có thể…
"Nhìn gì thế?" Cố Lẫm Xuyên bất chợt ngẩng mắt nhìn cậu.
“Cháo sắp bị em khuấy đến nát rồi.”
Ôn Nghiên hơi lơ đãng mà khuấy muỗng, buột miệng thốt ra: “Tay anh to thật.”
"Hửm?" Cố Lẫm Xuyên nâng mí mắt, ánh mắt mang theo một chút thú vị.
Ôn Nghiên phản ứng lại thì lập tức hối hận, vội vàng nuốt một ngụm cháo nhỏ rồi giải thích: “Ý em là... so với em thì lớn hơn nhiều.”
Một câu hai nghĩa.
Cố Lẫm Xuyên chậm rãi kéo dài âm cuối "à".
Cũng đúng. Tay anh có thể bao trọn cả tay và nửa cánh tay của Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên: “......”
Đáng giận, giải thích còn tệ hơn không nói.
Cậu vừa xấu hổ vừa lúng túng cúi đầu xuống, vành tai đỏ ửng.
Cố Lẫm Xuyên bật cười vui vẻ.
Nhìn trạng thái hiện tại của Ôn Nghiên có vẻ như đã chấp nhận được rồi. Anh phát hiện thỉnh thoảng trêu chọc cậu một chút, nhìn biểu cảm ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863263/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.