Ôn Nghiên nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Cố Lẫm Xuyên, trong lòng có chút thoáng chần chừ.
…Chỉ là quyền sử dụng một nhà kính trồng hoa thôi mà, sao lời của Cố Lẫm Xuyên lại khiến cậu có cảm giác như thể mình sắp bị chính anh ấy… “gói đem về” vậy?
Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong một giây. Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Lẫm Xuyên, Ôn Nghiên như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu, ngoan ngoãn nói:
“Em muốn dùng mà. Nhưng nếu anh không muốn để em đụng vào, hay không muốn em nhúng tay vào thì anh cứ nói, em liền không...”
“Muốn.”
Cố Lẫm Xuyên mạnh mẽ đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng như sóng thần cuộn trào, nắm lấy cổ tay Ôn Nghiên kéo cậu lại gần.
Ôn Nghiên không ngờ anh có hành động này, mất thăng bằng một chút, chân bị vướng nhẹ, cậu hoảng hốt kêu lên, đến khi phản ứng lại thì cả người đã gần như ngồi hẳn trên đùi Cố Lẫm Xuyên.
“Anh làm gì vậy chứ!” Ôn Nghiên sợ đến mức ngơ ngác.
“Em muốn dùng thế nào cũng được.”
Cố Lẫm Xuyên vốn đang ngồi trên xe lăn nên thấp hơn cậu một chút, trán anh tựa vào vai Ôn Nghiên, hơi thở nặng nề.
Giọng anh trầm thấp, ôn nhu lại mang theo chút từ tính khiến người nghe phải đỏ tai. Ôn Nghiên lập tức cảm thấy được dỗ dành, mặt ửng hồng lên, ngại ngùng đáp:
“À... Ừm, được.”
Rồi cứ thế vô thức dịch mông ngồi chắc chắn hơn trên đùi anh.
Cố Lẫm Xuyên như thể vừa lặng lẽ trải qua một đợt thủy triều cảm xúc dữ dội, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863260/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.