Xe dừng lại trước cửa nhà, Ôn Nghiên vẫn chưa tỉnh. Cánh tay của Cố Lẫm Xuyên đã bắt đầu tê dại mơ hồ, vậy mà anh vẫn ngồi yên ở ghế sau, không hề nhúc nhích.
“Tiên sinh.” Chú Chu do dự hỏi: “ngài không gọi tiểu thiếu gia dậy à?”
Cố Lẫm Xuyên mím môi, thoáng trầm ngâm.
Anh hoàn toàn có thể bế Ôn Nghiên vào nhà ngay lúc này, nhưng nếu cậu tỉnh dậy giữa đường, nhìn thấy anh đang bế mình thì với cái gan nhỏ như hạt mè của cậu, tám phần là sẽ bị doạ sợ.
Huống hồ, có vài chuyện vẫn nên chờ xử lý hết phiền phức rồi mới nói với Ôn Nghiên thì hơn.
Cố Lẫm Xuyên tự cho là bản thân hiện tại chưa đến mức nghiện Ôn Nghiên đến độ phải dốc toàn bộ kế hoạch ra trình bày cho cậu biết.
Chờ hai người anh chị không biết điều của anh nhịn không nổi mà nhúng tay vào, cũng là lúc anh thu lưới – đến khi đó, rồi sẽ nói rõ với Ôn Nghiên.
Kể từ sau khi anh "tàn tật", bọn họ cũng tổn thất không ít nguyên khí, hơn một năm qua vẫn còn đang ngủ đông, chẳng dám nổi sóng. Mãi đến gần đây, khi Cố Lẫm Xuyên tiết lộ với ông nội về việc mình sắp khôi phục chức vụ, chắc hẳn hai người kia cũng đã biết và bắt đầu có hành động trong âm thầm.
Cho nên, anh không vội.
Trong giấc mơ, Ôn Nghiên lờ mờ cảm thấy có ai đó đang gọi mình, còn đặc biệt đáng ghét mà cứ đẩy đẩy, không cho cậu ngủ tiếp.
Cậu bực mình khẽ rầm rì một tiếng, vòng tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863257/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.