Một buổi sáng trôi qua, Ôn Nghiên vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ. Cậu tỉnh lại vài lần, mỗi lần đều lơ mơ không rõ, bị người khác dùng muỗng đút vài ngụm nước rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Cổ tay áo của Cố Lẫm Xuyên đã sớm bị buông ra, nhưng anh vẫn chưa rời khỏi, nhíu mày ngồi bên mép giường xem tài liệu.
Tới hai giờ chiều, Ôn Nghiên truyền xong dịch, bác sĩ rút kim trên chân cậu, dùng ngón tay ấn một lát rồi dán băng dán y tế lên.
Cố Lẫm Xuyên suốt cả quá trình đều lạnh mặt đứng xem, tài liệu vẫn cầm trên tay không biết đã đọc được bao nhiêu.
Bác sĩ riêng của nhà họ Cố tên là Chung Mính Trạch, là người rất kiên nhẫn, tính cách ôn hòa, chưa tới ba mươi tuổi đã là bác sĩ trẻ có tiếng trong ngành.
“Hiện tại tình trạng của cậu ấy đã ổn định, nhưng tối nay có thể sẽ tái sốt.” Chung Mính Trạch nói với giọng khá tùy ý vì là bạn thân của Cố Lẫm Xuyên.
“Tốt nhất cậu nên ở lại canh chừng, hoặc nhờ ai đó trông cũng được.”
Sáng nay lúc tới, anh ta đã nói qua: thân thể Ôn Nghiên vốn yếu, nhất định từng bị ép bồi bổ quá mức, cái gọi là 'hư bất thụ bổ' (yếu thì không thể bồi),bệnh này vốn là chuyện sớm muộn.
Dù có phải do vụ "tắm rồi cảm lạnh" mà Cố Lẫm Xuyên nói hay không, thì với thể trạng này Ôn Nghiên cũng khó tránh khỏi bị ngã bệnh một lần.
Cố Lẫm Xuyên chỉ “ừ” một tiếng, hỏi: “Khi nào cậu ấy sẽ tỉnh?”
“Ngủ đủ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863233/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.