1. Lúc mới bị bắt lên núi, Tạ Thanh Phái ngày ngày hù dọa tôi.
"Treo lên, nghỉ trước đã."
Nghe xong, tôi lập tức khóc, những giọt nước mắt rơi xuống mà không ra tiền.
"Huhuhu,... ta sợ cao."
Thấy tôi khóc nhiều, Tạ Thanh Phái cau mày, vẫy tay với thủ hạ, vẻ mặt mất kiên nhẫn
"Được rồi được rồi, khóc lóc om sòm, thật vô dụng."
Tôi được thả xuống.
Tạ Thanh Phái đứng dậy khỏi ghế bành, bước tới vài bước rồi dừng lại, thấy tôi khóc như hoa lê đái vũ, hắn vậy mà cười.
Bàn tay lộ rõ xương vuốt ve mặt tôi, nhưng rồi chợt dừng lại.
"Bá gia lục tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền." Giọng Tạ Thanh Phái cổ quái "Da mềm thịt mềm, tùy ý quăng quật là sẽ mất nửa cái mạng."
Tôi vẫn đang xoắn xuýt, căn bản không để lời hắn vào tai.
Tay của Tạ Thanh Phái vẫn ở trên mặt tôi, kỳ thật tôi muốn hắn chạm qua chỗ phía trên. Bởi vì nước mắt đầy mặt, bị gió thổi qua rất ngứa!
Tôi không chịu được, cố vươn cổ, nước mắt trên mặt đều lau hết vào tay Tạ Thanh Phái.
Hắn lập tức cả kinh "Cô... câu dẫn ta?"
"Ngứa quá..."
Những lời này vốn không có ý gì, nhưng vào đến tai Tạ Thanh Phái thì biến thành ý khác.
"Cô đúng thật là câu dẫn ta."
Tạ Thanh Phái nhìn xuống... nước mắt của tôi đều trên tay hắn, sững sờ một lúc, liền ra lệnh cho thủ hạ
"Đem cô ta nhốt vào ngục, khi nào cha cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bat-toi-sat-thu-hoi-han-roi/2789376/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.