Án chuông đỏ (XIII)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vãn Hồi Chu nghĩ đến Thẩm Phán.
Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhìn về phía Hà Hiểu Phong nhàn nhạt nói "Nếu như tất cả phụ thuộc vào nạn nhân thì chúng ta làm cảnh sát cũng vô dụng rồi."
Trước kia Vãn Hồi Chu không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng bản thân anh bây giờ chính là một loại tồn tại không khoa học nào có thể nào giải thích được chứ đừng nói đến Giang Giang. Theo quan điểm của anh, vạn vật trên đời đều có quy tắc vận hành riêng của nó, anh không biết ở dưới trong miệng Thẩm Phán như thế nào, nhưng chỉ cần một ngày sống ở trên cái thế giới này, đi dưới ánh mặt trời và khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát, vậy thì anh phải cố gắng hết sức của mình giúp cho người bị hại lấy lại được công bằng.
"Cũng đúng." Hà Hiểu Phong nghĩ nếu như thật sự mà có ma nói ra được người hại mình thì xã hội này cũng không đại loạn như vậy.
Tiếng kèn nhạc tang vang lên, bên tai là tiếng mẹ Hoàng Giai Giai khóc đau như xé lòng.
Vãn Hồi Chu tắt máy xuống xe trước, Hà Hiểu Phong theo sát phía sau, thấy mẹ Hoàng Giai Giai ở trong sân khóc đến độ đứng không nổi, nhỏ giọng nói "Đội trưởng, chúng ta có nên tránh không? Bây giờ cảm xúc người nhà nạn nhân không ổn định, nếu lỡ như giận cá chém thớt lên chúng ta---" lời còn chưa nói dứt, nhưng ý Vãn Hồi Chu hiểu, anh làm cảnh sát nhiều năm, cũng làm từ dưới đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bat-ngo-mang-thai-toi-tro-nen-bat-tu/169702/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.