Bạch Linh rất may mắn, những khó khăn của kiếp trước đủ để giúp hắn duy trì tỉnh táo trong những thời khắc quan trọng.
Nhưng khi đi ngang qua tên cặn bã Gram, hắn không khỏi giật ngón tay, quay đầu sang một bên, vùi thật sâu vào mái tóc vàng xoăn mềm mại.
Đó là vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ lành được.
Úc Trầm tựa hồ cảm giác được hắn có gì đó không ổn, lặng lẽ ôm hắn lên, để trái tim siết chặt của chim nhỏ có thể áp vào tấm lưng ấm áp dày rộng của y.
Bạch Linh bị y nghiêng ngã đến mức thấp giọng kêu một tiếng, vội vàng ôm lấy cánh tay của nhân ngư, dựa vào đường cong cơ thể hữu lực lưu loát kia, có được một chút yên bình.
Loại cảm giác này thật mới mẻ và kỳ diệu.
Khác với các loài động vật có vú, trong thế giới của ác điểu, giống cái mới là con mở rộng lãnh thổ, bảo vệ tổ ấm của mình, giống đực có nhiệm vụ săn mồi, cung cấp nuôi dưỡng gia đình. Vì vậy, chim ưng omega có tính khí dữ dội hơn, sức lực mạnh hơn, trời sinh còn có một khát khao chinh phục ngạo thị quần hùng.
Nhưng khi Bạch Linh ở cùng nhân ngư, lần đầu tiên trong đời có cảm giác được bảo vệ cẩn thận.
Giống như hòa tan thành chim non, trở về một chiếc tổ an toàn kín đáo.
Bạch Linh đang khẽ run đôi mi ngái ngủ trong "Tổ chim nhỏ" dệt bằng tóc vàng, bỗng nhiên một tia sáng màu xanh huỳnh quang xẹt qua, đồng tử của hắn đột nhiên co lại thành kim khâu, nòng súng trong tay đã chĩa vào cầu thang.
Trong ánh sáng mờ ảo mông lung, có một bóng người đang chào họ.
Nói cách khác, hành lễ với Úc Trầm.
Bạch Linh liếc nhìn một cái, khuôn mặt của người nọ âm u lạnh lẽo, tà ác, mang ánh huỳnh quang độc hại chỉ có ở loài nhuyễn thể biển, hơi thở thu lại, như thể không có cảm giác tồn tại, rất có thể là một beta.
Úc Trầm tiếp tục mang theo Bạch Linh đi lên cầu thang, beta cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Mà Bạch Linh không biết chính là, Heinz lặng lẽ bước ra khỏi bóng tối, liếc nhìn lên lầu, mới hướng về mấy kẻ còn lại trong bóng tối, ra hiệu.
Xoạt, xoạt, hơn chục bóng người thứ tự chỉnh tề biến mất trong hành lang, bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn.
Heinz từ lâu đã quen với những tình huống mất kiểm soát như vậy. Phải đứng ở hậu cảnh chờ sự việc kết thúc, tiếp theo lấy chổi và ki ra ngoài để dọn dẹp "chiến trường AO", đã trở thành số phận của beta.
Trên mặt đất là những alpha đã bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Những người này thường ngày dựa vào quyền thế của Cade để làm mưa làm gió, hiện tại cũng giống như cá thối tôm nát ngoài chợ, nằm ngổn ngang một đống.
Heinz ngồi xổm xuống kiểm tra từng người một, phát hiện bọn họ đều còn sống, chân thành thở dài: "Thật đáng tiếc."
Những cấp dưới đi ngang qua đều cảm thấy dựng tóc gáy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Người khác nói lời này có thể là đùa, nhưng từ miệng Heinz, có thể là một giấy báo tử. Lý do không gì khác ngoài việc tên này là một con sứa——
Beta giẫm lên vô số thi cốt, leo lên làm hầu cận của bạo quân.
Bạn biết đấy, tộc hải dương ở đất nước đầy hứa hẹn này rất đông đảo. Sự nóng lên của khí hậu trái đất cổ đại, tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng ở các vùng biển, đã khiến những kẻ thù tự nhiên của động vật thân mềm như rùa biển, hải cẩu dần bị tuyệt chủng, tạo điều kiện cho sứa phát triển mạnh mẽ.
Hầu hết nhóm sứa này có sức mạnh trung bình, là những beta thiếu tinh thần lực và dị năng, tạo thành nền tảng của kim tự tháp sinh thái xã hội của hành tinh này.
Nhưng mà cấp dưới lại biết, sếp của họ có dị năng khác thường, còn là luyện tập mới có, không ai biết làm thế nào hắn ta có thể làm được điều đó khi là một beta. Chỉ nghe nói đến những chiến lược tiến hóa cực kỳ khủng bố trong nhóm sứa, chẳng hạn như ô nhiễm tối đa, hay cắn nuốt đồng loại...
"Lâm Hạc." Heinz thình lình nhẹ nhàng gọi tên cấp dưới của mình.
Lâm Hạc cố nén cảm giác rùng mình, kiểm tra trạng thái của người máy, lại kinh hãi:
"Những bảng mạch này đáng lẽ phải bị đốt cháy ngay lập tức, có người vừa mới mở ra trường lực tinh thần quấy nhiễu, nhìn vào phạm vi ảnh hưởng, cấp bậc ít nhất trên 2S. Đại nhân Heinz, chúng ta có cần xin phép điều tra không?"
Heinz lời ít ý nhiều: "Lần này trong số các quý tộc alpha cũng có rất nhiều người phục vụ trong quân đội có năng lực 2S."
Không hề đề cập tới người mà hắn ta vừa gặp.
Lâm Hạc giật mình nói: "Người có năng lực 2S, vậy chỉ có Thiếu tướng Gram. Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ gửi báo cáo cho ngài sau."
Lâm Hạc nhìn thấy Heinz khoát tay, đi về phía phòng lò hơi, lại không thấy Heinz rẽ vào góc, sắc mặt lạnh lùng lấy ra một cây ghim, đâm thật mạnh vào sau gáy.
"Hmm," hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, đầu ngón tay lại ấn vào sâu hơn, khiến các tuyến thể nhân tạo càng dính chặt hơn.
Đây là một loại cảm biến thần kinh, có thể mô phỏng hệ thống khứu giác của alpha cấp S, cho phép các beta không có tuyến thể cũng có thể cảm nhận mùi của pheromone.
Mặc dù beta đặt "lý trí lên hàng đầu" làm tín ngưỡng sống của mình, nhưng thật hổ thẹn, con người sẽ có ham muốn, có ham muốn thì sẽ có nhu cầu. Chức năng của phát minh công nghệ này còn hạn chế, thậm chí có vẻ vô dụng, nhưng luôn có một nhóm beta trung thành lén lút sử dụng.
Bởi vì hầu hết những người này đều đã lập gia đình với alpha hoặc omega, với hy vọng phá bỏ những rào cản, trở nên hòa nhập hơn với cuộc sống của bạn đời.
Nhưng mà, Heinz là một ngoại lệ.
Heinz đã mất đi bạn đời, giờ tất cả những gì Heinz có chỉ là kẻ thù hận hắn ta tận xương tủy.
Với vẻ tự giễu trên môi, Heinz tiến đến cánh cửa sắt lớn của phòng lò hơi, dịu dàng vuốt ve nó một lúc, rồi——
Chóp mũi chen vào khe hở, hít một hơi thật sâu.
Heinz nhận ra mùi omega quen thuộc trong hỗn hợp pheromone, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt, dần dần say sưa...
Cùng lúc đó, Sava đang canh cửa đột nhiên nheo mắt, dùng sức ngửi.
North: "Sao vậy? Có alpha từ bên ngoài tới à?"
Sava tỏ vẻ chán ghét: "Tôi ngửi thấy mùi nước hoa beta rẻ tiền. Tôi ra ngoài xem thử."
North chưa kịp nói chuyện thì Sava đã dùng một tay mở ra cánh cửa mà những người khác đồng tâm hiệp lực mới đẩy được.
Nhóm tiểu O: "..."
Đây rốt cuộc là loại cú mèo mạnh bạo gì vậy?
Trước cầu thang, Heinz đang chỉ huy cấp dưới rời đi, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một giọng nói âm trầm:
"Này, đồ ngốc."
Trong lòng Heinz có chút rung động, sau khi điều chỉnh nụ cười, quay người trả lời.
Đột nhiên một cơn gió lạnh mạnh mẽ ập vào mặt, Heinz lập tức ngã vào tường. Sava húc đầu khiến hắn ta chảy máu mũi, kìm nén cơn tức giận nghiến răng: "Sao anh không chết ở bên ngoài đi, đồ khốn nạn?"
Heinz giơ mu bàn tay lên lau máu mũi, dịu dàng mỉm cười: "Có thiếu gia ở nhà, dù có chết tôi cũng sẽ bò từ dưới mộ trở về tìm ngài. Thiếu gia, tôi biết ngài đã vì tôi thủ tiết một năm, còn tự tay khắc một tấm bia mộ cho tôi, tôi rất thích, đã sai người đào lên, cất vào két sắt."
Sava: "...Đồ biến thái! Giả chết gạt tôi! Ước gì tôi có thể rút gân anh, lột da của anh, ném anh vào nước để làm sứa ướp muối!"
Heinz che ngực, còn nghiêm túc nói: "Thể xác và tinh thần của tôi sẽ luôn thuộc về thiếu gia, có thể trở thành đồ ăn cho thiếu gia, lấp đầy dạ dày của thiếu gia, chính là vinh dự lớn nhất trong đời tôi."
Sava không nén nổi tức giận: "Cút đi!"
"Khi thiếu gia bảo tôi cút ra ngoài, nồng độ pheromone lại tăng lên."
Sava bị chọc vào chỗ yếu, cả bộ lông đều xù lên, nhất định đồng quy vu tận với Heinz. Cậu như một con thú khát máu đánh về phía Heinz, nhưng không ngờ trên sàn nhà mới vừa quét dọn còn sót lại chất tẩy rửa, dưới chân trượt ngã, hai người trực tiếp lăn xuống cầu thang.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Heinz kích hoạt các xúc tu của mình, râu sứa vươn thẳng ríu rít dệt thành một chiếc mũ bảo hiểm trong suốt, bảo vệ chặt chẽ Sava bên trong.
Sava chỉ nghe thấy một tiếng "Bộp", khi đứng dậy mới phát hiện, trán của Heinz bị đập mạnh vào một góc nhọn, dung dịch trong suốt rỉ ra từ vết thương.
Đầu Sava ong ong, tay nhanh hơn não ôm lấy Heinz, vỗ vỗ mặt hắn ta: "Này đồ ngốc, đồ ngốc, đừng chết thật."
Ánh mắt Heinz tan rã, tiêu điểm dần dần biến mất.
Sava nắm chặt mái tóc tóc dài thẳng màu xanh lam, cúi đầu hỗn loạn hôn lên môi Heinz, thực hiện hô hấp nhân tạo, trong lúc này Sava run rẩy nghiến răng uy hiếp: "Chết thì chết đi, dù có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh."
Heinz từ từ tỉnh lại, che trán, trên mặt hiện lên một tia mờ mịt: "A... chuyện gì đã xảy ra, hình như tôi không nhớ rõ.". Ngôn Tình Ngược
Mặt Sava cứng đờ trong giây lát.
Heinz: "Tôi bị mất trí nhớ. Thiếu gia, chúng ta bắt đầu lại được không?"
Sava giáng cho Heinz một đòn thật mạnh, dùng sức lau miệng, đứng dậy nhìn xuống, đôi mắt màu cam tựa như thần chết khát máu, gằn từng tiếng:
"Bây giờ đã nhớ ra chưa? Không nhớ thì để tôi thưởng cho anh hai cái tát nữa."
Heinz nhớ lại nụ hôn vừa rồi: "Thiếu gia có khuôn mặt đẹp trai như vậy, muốn quên cũng khó."
Sava hung tợn mắng hắn ta là "Kẻ lừa đảo thối tha", đá hắn ta hai cái rồi quay người bỏ đi, đối phó loại kẹo dẻo hải dương này, càng dây dưa thì hắn ta càng bám dai dẳng, cứ mặc kệ đi.
Sava bước lên bậc thang, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, phía dưới lại truyền đến một tiếng hét đau thương:
"Em vào cung có phải muốn đội nón xanh cho tôi không? Trong lòng em có tôi, Sava!"
Sava phát ra một trận cười lạnh: "B như anh nói nhiều quá, anh chỉ là cái máy mát xa, cũng xứng đội nón xanh à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]