Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, Uriel cũng lấy được dữ liệu kiểm tra sức khỏe của Bạch Linh.

Huyết thống chim ưng Peregrine, độ nhanh nhẹn SSS, cụt chân 2 tháng... tuyệt vời, còn phù hợp với dự án của họ hơn là người lái ông ta tìm trước đây.

Do đặc tính kỹ thuật của cơ giáp, rất nhiều gia đình bình dân cũng sẽ mua cơ giáp, đảm nhận công việc để nuôi gia đình.

Trong số đó, 70% người lái đều là huyết thống loài chim. Họ giỏi chịu đựng siêu trọng lực khi lao xuống, trời sinh họ chính là để ăn bát cơm này.

Tuy nhiên, lái cơ giáp rất nguy hiểm, vì chim có xương rỗng và nhẹ, một khi gặp sự cố dễ dàng bị gãy xương thậm chí phải cắt cụt. Mà chi phí tái tạo các chi bị cụt lên tới hàng triệu, căn bản không phải số tiền mà các gia đình thuộc tầng lớp lao động có thể gánh vác được, bởi vậy, giới cơ giáp có rất nhiều thương binh đã phải nghỉ hưu trong nước mắt.

Là một kỹ sư cơ giáp, Uriel luôn muốn phát triển cơ giáp có thể giúp cho những chú chim khuyết tật thoải mái thao tác.

Nhưng mà vốn đầu tư ban đầu cao, thị trường thu mua thực tế còn hạn chế, nhà sản xuất nào sẵn sàng đầu tư?

Ngay khi Uriel cùng đường bí lối, người chú ruột quyền cao chức trọng kia bất ngờ triệu ông đến, đồng ý sẽ giúp đỡ.

Uriel mừng rỡ như điên, cũng thận trọng hỏi tại sao ngài ấy lại bằng lòng tham gia vào việc kinh doanh lỗ vốn này.

Nhân ngư ở bên kia trầm ngâm nói:

"Ta mơ một giấc mộng, mơ thấy một người bạn cũ bị tàn tật. Chi tiết không nhớ rõ lắm, nhưng hắn đã qua đời."

Uriel: "À, là bạn của ngài trong hiện thực à?"

Nhân ngư cười: "Không, chỉ là mộng thôi."

Chỉ là một giấc mơ mà xúc động vung tay đầu tư 50 triệu tinh tệ? Người bên ngoài có lẽ kinh ngạc không nói nên lời, nhưng Uriel nghĩ về những việc thiện mà hoàng thúc đã làm khi cầm quyền, cũng không thấy khó hiểu.

Bởi vì nhân ngư chính là một vị quân vương như vậy.

Một mặt, khống chế thế cuộc bằng sự cai trị cứng rắn, mặt khác, quan tâm đến quần thể yếu ớt —— giống như đeo hai chiếc mặt nạ, một tích cực và một tiêu cực, mâu thuẫn đến mức tận cùng, làm cho người ta vừa kính nể, vừa sợ hãi, nhưng lại nhịn không được bị y khống chế.

Uriel không dám trái lời y. Cho dù nhân ngư đã thoái vị nhưng uy thế vẫn còn sót lại trong lòng mọi người. Uriel lần này cũng cung kính, báo cáo tiến độ chi tiết:

"Xin chào, người lái thử nghiệm của chúng ta vừa vượt qua bài kiểm tra, số liệu điều khiển cơ giáp của hắn rất tốt, tin tưởng sẽ đóng góp một viên gạch cho dự án cho chúng ta.

Có điều, hắn có chút suy dinh dưỡng, còn tuột huyết áp. Đáng tiếc hắn không chịu ở lại căn cứ, nếu không chúng ta nhất định tẩm bổ cho hắn thật tốt."

Úc Trầm ngồi ở bàn làm việc lắng nghe, hỏi: "Một alpha suy dinh dưỡng?"

"Hắn là omega."

"Omega..." Úc Trầm lẩm bẩm, không khỏi nghĩ đến con chim gầy đến mức có thể chạm vào xương sườn kia.

Uriel nghĩ y đang không hài lòng, nhanh chóng giải thích: "Bởi vì hiện tại bạo quân cầm quyền, chính phủ cũng không coi trọng omega. Không chỉ khấu trừ sữa theo khẩu phần, mà còn dung túng tội ác của các alpha."

"Loại tội ác gì?" Úc Trầm hơi nghiêng người.

"Dung túng người giám hộ alpha, nhắm mắt làm ngơ trước hành vi ngược đãi và từ chối an ủi omega của họ."

Khi màn đêm buông xuống ở phía tây, gió biển tanh mặn đẩy sương mù vào đất liền. Ánh đèn ở quảng trường mơ hồ không rõ, khiến người đi đường trở nên mờ ảo. Bạch Linh ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn khung cảnh sương mù xám xịt, cảm giác như đang mơ.

Sau khi ra khỏi xã đoàn, hắn không quay về hoàng cung ngay. Anna cho phép hắn lãnh tiền lương trước, hắn liền mua dây điện để tu sửa.

Còn lại 200 tinh tệ, hắn vốn định đến cửa hàng đồ cũ tìm hai chiếc áo khoác để chống chọi với tuyết rơi dày đặc. Khi đi ngang qua cửa hàng kẹo, hắn lại nhịn không được dừng lại, mua một gói kẹo sữa kiểu cũ.

Nhẩm đếm, chỉ có 20 viên.

Thật sự là choáng váng đầu óc... Bạch Linh vừa thầm mắng mình xa xỉ, vừa cẩn thận mở gói kẹo sữa ra. Một trận gió thổi tới, chiếc túi vải quá đầy nghiêng sang một bên, khóa kéo rơi ra một lọ thuốc.

Bạch Linh miễn cưỡng nhặt lên.

Đó là tính tố A mà bác sĩ Lâm kê cho hắn. Còn dặn hắn, nhất định phải uống thuốc đúng giờ mỗi ngày.

Bạch Linh ghét loại thuốc này. Bởi vì những viên thuốc luôn có kích thước rất lớn, cổ họng của hắn khó nuốt, nuốt vào sẽ bị nghẹn, khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Vì thế khi uống thuốc, hắn luôn có chút sợ hãi.

Bạch Linh quyết định tốc chiến tốc thắng, mở nắp đổ vào lòng bàn tay, ngẩng đầu nuốt hai viên. Ực, nghẹn chết mất...

Vị đắng đọng lại trong cổ họng, hắn nhanh chóng bóc một viên kẹo sữa, giống bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà đưa vào miệng.

Vẫn là hương vị tuổi thơ.

Quả nhiên, khi mùa đông tới, phải ăn đồ ngọt.

Sương mù dày đặc hơn trước, người đi bộ rải rác đã biến mất, chỉ còn lại vài bóng người mơ hồ trên quảng trường.

Bạch Linh biết họ đang làm gì. Lục lọi thùng rác, thò đầu vào từng cái một dọc theo con đường.

Nếu may mắn, có thể nhặt được đồ ăn thừa mà các nhà hàng gần đó vứt đi khi đóng cửa. Nhưng bây giờ đang là mùa đông, nhà hàng kinh doanh cũng không mấy thuận lợi, khả năng cao là sẽ không có đồ ăn, chỉ có thể đói bụng quay về lều vô gia cư, quấn chặt mình bằng bông gòn rách nát.

Bạch Linh nhìn những bóng người đó, có chút xuất thần.

Một lúc sau, một người không thành công trở về bắt đầu khóc lóc, chửi bới, ném mạnh cái chai:

"Đmm đế quốc, đmm Y Tô Mạt Lai Tác! Đồ quỷ dữ, hủy hoại gia đình của tao, xuống địa ngục đi."

Cái chai vẽ một vòng cung trong không trung, đập mạnh vào tác phẩm điêu khắc trên quảng trường.

"Giống như giận cá chém thớt." Phía sau truyền đến tiếng thở dài.

Bạch Linh lập tức đứng dậy, tránh xa ra. Đứng trước mặt là một người đàn ông đội chiếc mũ rách rưới màu đen, râu ria xồm xàm, đôi mắt xanh sáng ngời đang nhìn hắn.

"Ông là beta à?" Bạch Linh vừa mới uống tính tố A, không muốn gặp rắc rối.

Người đàn ông vô gia cư gật đầu: "Rất dễ nhận ra, rác rưởi của biển cả, kiến thợ của xã hội, beta chúng tôi đều mang khuôn mặt sức cùng lực kiệt."



Người này có khẩu âm tiêu chuẩn, giọng điệu như được rèn luyện kỹ càng, vô cùng dẻo miệng:

"Còn cậu thì sao? Tôi đoán cậu là một omega. Tuy cậu khá cao nhưng vẻ mặt lại đầy cảnh giác, hẳn là từng có nhiều trải nghiệm tồi tệ."

Bạch Linh cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Tại quốc gia này, có ai chưa từng trải qua chuyện tồi tệ sao?"

Người vô gia cư cười, hỏi ngược lại: "Vậy cậu cũng tin những lời đó sao?"

"Những lời gì?"

"Tiên hoàng nhân ngư là một ác ma... Y hạ độc vào sữa trẻ em, bỏ thuốc chuột vào kẹo sữa phát cho trường học. Còn đưa alpha nổi loạn lên mặt trăng nhân tạo để trồng khoai tây... những lời này."

"Nghe như việc ngài ấy sẽ làm," Bạch Linh mặt vô cảm nói, "Ít nhất khi tôi còn nhỏ, ở trạm cứu hộ, mỗi bữa đều có thể ăn khoai tây tươi."

Một câu mắng cả tiên hoàng và hoàng đế hiện tại.

"Haha, cậu giỏi thật đấy, tôi thích!"

Trong mắt người vô gia cư có thêm sự chân thành.

"Tôi mới đến đây không lâu, bên phe chân cầu, một kẻ lang thang, cậu muốn gọi tôi là gì cũng được. Nhưng tôi vẫn có công việc chính thức, tôi dựng một quầy hàng trên ghế ở công viên nhỏ, xem bài tarot cho mọi người."

Vừa nói, ông ta vừa lấy từ trong túi ra một bộ bài, mở chúng ra bằng đôi bàn tay xanh xao vì lạnh, trên mặt lại nở nụ cười mãn nguyện:

"Đến đây đi, rút một lá, tôi xem cho cậu. Vào một ngày lạnh giá như vậy, tôi càng muốn mời cậu một ly rượu gin, nhưng tình hình tài chính không cho phép."

Bạch Linh không muốn phụ lòng nhiệt tình của ông ta, liền rút một lá bài.

Đó là một người phụ nữ đeo vòng cổ ngọc trai và đội vương miện.

Người vô gia cư nhận lại lá bài, đôi mắt hơi mở to: "Ồ, là The Empress."

Bạch Linh không hiểu bói toán, vì thế nhẹ nhàng cười nói: "Đoán được tôi sẽ là hoàng hậu sao?"

Vậy có lẽ không chính xác.

Kiếp trước hắn luôn là quân cách mạng thổ phỉ, muốn trở thành hoàng hậu là không thể, tốt hơn hết là bắt cóc hoàng hậu.

"Không, không, không," Người vô gia cư dõng dạc tuyên bố: "Empress là một người mẹ ấm áp và hào phóng, có nghĩa là cậu sắp sửa chào đón một mối quan hệ rất ngọt ngào."

Giọng điệu quen thuộc như vậy... Bạch Linh cảm giác mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.

Người vô gia cư sợ hắn không tin nên vỗ ngực cam đoan: "Mặc dù tôi mới học bói toán ba ngày, nhưng tôi có linh cảm, cậu sẽ có được hạnh phúc xứng đáng."

Xứng đáng......

Bạch Linh nhớ lại kiếp trước mình sống đầu đường xó chợ, cô độc cả đời, cười nhạo kết quả bói toán của người vô gia cư: "Cám ơn, hy vọng như thế."

Trước khi rời đi, Bạch Linh đưa cho đối phương toàn bộ số tiền lẻ còn lại và nhắc nhở: "Sắp có tuyết rơi, ông nên dậy lúc ba giờ sáng, đến bãi rác ở khu giàu có để lấy thêm vài chiếc chăn bông. Ông có thể ngủ dưới chân pho tượng, nơi đó có một góc chết, có thể chắn gió."

Người đàn ông vô gia cư kinh ngạc đứng đó.

Bạch Linh nói chuyện một cách nghiêm túc chu đáo, giống như đã tự mình trải qua cuộc sống lang thang.

Đối mặt với gió lạnh buốt giá, Bạch Linh nắm thật chặt áo khoác mỏng trên người, cúi đầu ngược gió đi về phía trước.

Lúc này, một tia sáng mơn trớn đỉnh đầu, hắn theo bản năng quay đầu lại, phát hiện đó là đèn rọi của tượng nữ thần.

Cách đó không xa, một người đàn ông vô gia cư cởi mũ ra, giữ chặt vào ngực ——

Đang cúi đầu thật thấp chào hắn.

Chui vào thủy đạo quay về hoàng cung thì gần như đã rạng sáng. Bạch Linh cả người mệt mỏi lại vẫn không dám thả lỏng, hắn sợ lại gặp phải thủy quái đuôi to.

Đi đến lối ra trước đó, Bạch Linh dùng sức đẩy nắp hướng lên trên, lại bị khóa. Trong lòng hắn sợ hãi, nín thở và ngay lập tức quay lại, bắt đầu tìm kiếm lối thoát khác.

Trong bóng tối dập dềnh, mơ hồ tản ra một tia sáng yếu ớt.

Bạch Linh dùng hết sức lực bơi về phía ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng lan rộng trong võng mạc, tâm tình của hắn buông lỏng, xuyên qua mặt nước mở miệng hô hấp ——

"Ưm!"

Bị một bàn tay che miệng lại, kéo qua thô bạo.

Bạch Linh đột nhiên trợn to đôi mắt màu xám. Người che miệng cực kỳ quá đáng, lại ấn ngón cái vào lưỡi, dùng bốn ngón còn lại siết chặt quai hàm —— đây là phương pháp chơi đùa tù binh chiến tranh, làm cho người ta chỉ có thể thở, lại không thể phát ra tiếng.

Đáng chết, là ai!

Bạch Linh bị ngón cái thô bạo nhét vào, lưỡi run rẩy, nếm được vị kim loại quý từ chiếc nhẫn đá quý trên ngón tay. Hắn cố gắng ngẩng đầu, lại bị choáng váng trong giây lát.

....... Đại kim mao?

Úc Trầm vừa khống chế chim nhỏ, vừa dùng giọng điệu lười biếng nói chuyện với người bên ngoài: "...... Ta rất ngạc nhiên, Christopher, đã trễ thế này còn đến bái kiến ta, hy vọng ngươi không gặp rắc rối."

Christopher?

Đây là tên của bạo quân!

Bạch Linh muốn nhìn ra ngoài bể bơi, bị Úc Trầm ấn trở về. Christopher Cade đang đứng bên ngoài nghe được động tĩnh, liền nghi ngờ hỏi:

"Âm thanh gì vậy?"

Úc Trầm nói nhẹ nhàng: "Là bữa ăn khuya của ta, vô tình rơi xuống hồ bơi."

Bạch Linh:?

Haha, cắn ngươi.

Bị cắn vào gan bàn tay phải, Úc Trầm chẳng những cảm thấy như gãi ngứa, mà còn có hứng thú trêu chọc. Y nắn vuốt đầu lưỡi của chim nhỏ không nghe lời, sau đó rút ra ngón tay cái, gõ nhẹ vào môi chim nhỏ, như muốn âm thầm răn dạy.



Động tác rất nhẹ nhàng, chậm chạp, làm cho Bạch Linh không hiểu sao ửng hồng hai má.

Hắn cả người không ổn, lại bắt đầu thử giãy dụa.

Úc Trầm nhẹ nhàng thở dài, vì đề phòng chim bay lung tung, y dứt khoát kéo lấy dây điện trên chân giả của Bạch Linh, ấn vào bức tường cao của hồ bơi. Y cúi đầu, dùng giọng thì thầm:

"Suỵt, nghe lời."

Bạch Linh vừa ngẩng đầu lên, chóp mũi đã chạm vào lồng ngực ướt đẫm.

Người nầy có lẽ đang bơi lội, sau khi có người đến tiện tay phủ thêm áo choàng tắm. Chiếc áo choàng làm bằng lụa đen, khi ướt liền giống như một tấm màng trong suốt, lộ ra dáng người cường tráng của y không sót thứ gì.

Quả thật là... lẳng lơ!

Bạch Linh tránh đi, nghiêng mặt đỏ bừng sang một bên thở dốc.

Trong không khí tựa hồ có một mùi cây mộc hương mục nát, mùi hương từ từ bay vào xoang mũi của hắn. Bạch Linh cũng không để ý nhiều, hắn hít sâu mấy hơi, liền cảm thấy đầu mình bắt đầu có chút choáng váng.

Có thể là ngâm mình trong nước lạnh lâu...

Úc Trầm dường như cũng ý thức được nước lạnh, quay đầu ra lệnh đuổi khách với bạo quân: "Còn có chuyện gì nữa không?"

Cade nghiến răng nghiến lợi: "Ta còn chưa kịp nói mấy câu ông đã đuổi ta đi? Lão già mù như ông, xem ông có thể sống bao lâu."

"Đúng như lời ngươi nói," Úc Trầm vừa chậm rãi nói, vừa ôm đùi Bạch Linh dưới nước, giống như bắt một ngân ngư (cá bạc) đang mưu toan chạy trốn, còn nắm trong lòng bàn tay lắc qua lắc lại:

"Ta chỉ là một lão nhân giang hà nhật hạ*, mắt cũng không nhìn thấy cái gì..."

(*nước sông ngày một rút xuống; tình hình ngày một xấu đi; ngày càng lụn bại)

Nắn xuống dọc theo bắp đùi hơi có da thịt, đụng đến bộ phận bằng máy lạnh lẽo.

Vật nhỏ thô kệch lại tinh xảo.

Tâm trạng của Úc Trầm chợt tốt hơn, nói tiếp:

"Cho nên tinh thần của ta rất sa sút, ngươi hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian ở đây."

Khóe miệng Bạch Linh co rúm khi nghe điều này. Phải, ngài sa sút, ngài ở trước mặt bạo quân chơi đùa tiểu sủng của gã.

Cade cười lạnh: "Chỉ cần ông giao ra quyền trượng đế quốc, ta tự nhiên sẽ trả lại thanh tịnh cho ông!"

"Christopher, ngươi thực sự làm ta thất vọng."

Giọng nói của Úc Trầm trở nên lạnh lùng hơn. Rõ ràng không cao giọng, nhưng vô hình trung lại khiến Cade ớn lạnh, theo bản năng lùi lại.

Nếu người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ phải kinh hãi: sao bạo quân của đế quốc mới lại có thể sợ hãi như vậy?

Úc Trầm: "Cút."

Cade giống con bạch tuộc bị giẫm phải xúc tu, đóng sầm cửa rồi bỏ đi.

Cảnh tượng này thật sự làm cho người ta khó hiểu.

Bạch Linh không hiểu tại sao bạo quân luôn kiêu ngạo này lại bị một chữ dọa đến phải bỏ đi như vậy.

Omega gợn sóng to bên cạnh hắn là ai...?

Bạch Linh nhớ lại những từ khóa mình vừa nghe, lão nhân, quyền trượng đế quốc... Đột nhiên, một ánh sáng lóe lên trong đầu, Bạch Linh chợt nhận ra —— ở thâm cung tồi tàn này, quyền cao chức trọng có thể quát tháo ra lệnh với bạo quân, trong tay còn có quyền trượng, chắc chắn đây là——

Quả phụ của lão hoàng đế, thái hậu tiền triều!

Thì ra là thế. Tiên hoàng nhân ngư kỳ thật chưa bao giờ ký sắc lệnh thoái vị, quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của đế quốc vẫn còn nằm trong tay ông ta. Nếu tiên hoàng chết rồi, bạo quân nhất định sẽ giam cầm omega của ông ta. Cầm tù, tra hỏi tung tích quyền trượng.

Điều này rất hợp lý.

Bởi vì nếu là Bạch Linh, hắn cũng nhất định sẽ bắt gợn sóng to.

Đột nhiên, Bạch Linh nảy ra một ý tưởng táo bạo...

Bạo quân đi rồi, Úc Trầm lùi lại một bước, thân sĩ buông Bạch Linh ra, để hắn rời đi.

Nhưng mà con chim kia kẹp chặt chân, thuận tiện xoay người, lập tức kéo Úc Trầm xuống hồ. Bạch Linh dùng đầu gối bằng máy đè lên trái tim Úc Trầm, đưa tay kéo lấy tóc vàng hơi xoăn, cúi đầu nhìn y, nói đùa:

"Thay vì rúc vào nhà tắm, tại sao thái hậu không trở thành hoàng hậu của tôi?"

*Tác giả có lời muốn nói:

Úc Trầm: Ý tưởng giải quyết vấn đề của Little Bird là hoàn toàn chính xác, nhưng trị số lại sai.

Chim nhỏ, một thủ lĩnh quân đội cách mạng ưu tú trong lịch sử đã yêu cầu tiên hoàng ác ma làm áp trại phu nhân của mình——

Tôi thực sự muốn hét lên với chim nhỏ: chạy mau, sẽ lật xe mất!

—————

Ps: Mình thấy một số bạn ở phần bình luận nói không rõ biệt hiệu, mọi người ôn tập một lần ở đây nhé~

Công = tiên hoàng = Úc Trầm = danh hiệu Y Tô Mạt Lai Tác, là đại nhân ngư

Bạo quân = hoàng đế hiện tại = Cade = danh hiệu The Great King, là con bạch tuộc thối

Hãy nhớ rằng công là người có tên rất dài ~

Công: thi hành 【chế độ người giám hộ alpha】, muốn làm cuộc chiến lớn A đức, bảo vệ tài nguyên omega~

Bạo quân: đề cao alpha và coi thường omega, tên khốn thu lại sữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.