Những lời này vừa là xác định thân phận, vừa là trêu ghẹo.
Bạch Linh theo bản năng sờ túi tiền, buột miệng nói: "Hôm nay không mang theo bánh quy."
Điều này có nghĩa —— nếu có bánh quy, vẫn tặng lần nữa. Úc Trầm nghe, bất giác mỉm cười, thật sự là chú chim can đảm.
Bên kia, quản gia AI nhấp một ngụm nước làm mát. Nó đã nghĩ, chủ nhân lấy ở đâu ra bánh quy rẻ tiền kia. Quả nhiên là thế này...
Thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ của người máy gia dụng chim nhỏ này!
Chủ nhân cũng nhận bánh quy của người ta, còn mời chạm vào cơ bụng, dựa theo suy nghĩ của thế giới con người, nói cho vuông chính là ám chỉ, là ham muốn.
Camera của AI lóe sáng. Chủ nhân, cứ để đó cho tôi.
Nó trượt đi, kéo Bạch Linh trốn ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, nó thần bí nói: "Người anh em, hóa ra bạn làm loại công việc này, lẽ ra nên nói sớm hơn. Chủ nhân của chúng ta... yêu thích bạn, tôi muốn hỏi bạn một số thông tin cơ bản, được không?"
Bạch Linh sửng sốt: "Thông tin gì?"
AI mở tính toán: "Trên người có hợp đồng không? Đã dùng được bao nhiêu lần rồi? Đã bao nhiêu năm rồi?"
Nói chung, người máy gia dụng được các công ty cử đi, nhưng cũng có những "người sinh học" hoạt động độc lập.
Loại sau thường có vẻ ngoài tinh xảo hơn, chức năng phong phú hơn, đương nhiên giá thành cao hơn. Dù sao khuôn mặt xinh đẹp và chất liệu làm đầy bỏ thêm vào đều đắt tiền, chi phí cũng cao hơn rất nhiều.
Nhìn "người sinh học" trước mặt này, có vẻ ngoài lạnh lùng, xinh đẹp trong sáng, kết hợp với bộ lông trắng và đôi mắt màu xám, cho người ta thấy một kết cấu vô cơ cao cấp. Nhìn bề ngoài chắc chắn được làm bởi một bậc thầy trong giới thiết kế nào đó, tương đối xinh đẹp.
Tuy nhiên, thân thể của hắn có những khiếm khuyết nghiêm trọng——
Chân phải trên đầu gối 5cm bị cắt gọn gàng. Thiệt hại nghiêm trọng như vậy mà lại không được sửa chữa, chỉ lắp chân giả cho qua chuyện, trông giống như đồ dùng cá nhân bị ngược đãi rồi bỏ trốn.
Nếu hắn có hợp đồng trong người, chủ nhân sẽ không thể thuê hắn.
Vì vậy, cần phải tìm hiểu rõ ràng.
"Hợp đồng?" Bạch Linh suy nghĩ một chút, hắn còn chưa đi xã đoàn cơ giáp, "Trước mắt vẫn tự do."
Về số lần sử dụng và số năm... Người máy chắc muốn hỏi số lần sinh sản và độ tuổi phải không?
Hắn vẫn ở giai đoạn phân hoá thứ nhất, còn chưa tiến vào giai đoạn thứ hai, số lần hiển nhiên là 0.
Suy nghĩ một lát, Bạch Linh dùng một cách nói mà máy móc có thể hiểu được:
"'Tuổi' là 19 tuổi, số lần sử dụng xem như là 'niêm phong'. Ngươi hỏi điều này là vì muốn biết rõ ràng sau đó nhờ ta giúp đỡ à?"
Bạch Linh không cảm thấy những câu hỏi này có gì lạ.
Ở kiếp trước, hắn chuyên tái chế và sửa chữa các tàu sân bay đã qua sử dụng, thường xuyên giao tiếp với những robot nhỏ không đủ trí năng. Những câu hỏi của trí tuệ nhân tạo thấp càng khó hiểu hơn. Vì vậy, hắn tự nhiên mà nghĩ đến, liệu đối phương có muốn nhờ mình hỗ trợ sửa chữa gì đó không.
AI thì thầm một cách thần bí: "Đúng rồi~ giúp bạn mở rộng kinh doanh, bạn biết đấy."
Bạch Linh gật đầu, hắn đã hiểu —— thật sự là muốn tìm hắn sửa chữa.
Dời tầm mắt nhìn hành lang, trông khá sang trọng, nhưng ánh đèn mờ ảo, dây điện lỏa lồ, vừa nhìn đã biết đã lâu không tu sửa. Sau đó liên tưởng đến thân hình gầy gò bên trong hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của bạo quân, hắn liền đưa ra kết luận một cách hợp lý:
Thì ra chính là sủng phi bị phế truất, muốn tìm mình sửa bóng đèn.
Đợi đã... tại sao cốt truyện này lại có chút quái lạ? (M: =))) kiểu anh thợ may mắn và cô chủ nhà tốt bụng)
Quả thực giống như thừa dịp bạo quân đi vắng, lén lút qua lại với omega của gã.
Nghĩ đến đây, Bạch Linh có chút do dự. Hắn mới đến, lại mang danh tính giả đi lại, sự cố như vậy chỉ sợ sẽ gây rắc rối.
Thôi, tốt hơn hết là nên từ chối trước.
Đang định mở miệng, AI đột nhiên liếc nhìn tin nhắn, kinh ngạc nói: "Này, chủ nhân nói muốn mời bạn ở lại ăn tối."
Nói đến ăn, Bạch Linh lập tức máy móc đáp lại: "Ăn gì?"
AI giọng điệu thẳng thắn, kèm theo nụ cười duyên dáng: "Thịt".
Khi nghe nói ăn thịt, Bạch Linh kỳ thật không có nhiều hy vọng.
Mấy năm nay, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của bạo quân Cade, lạm phát của đế quốc đã đạt mức cao kỷ lục, đang đuổi kịp đồng tiền Zimbabwe. Với giá cả tăng vọt, người bình thường muốn ăn trái cây và rau quả còn phải cân nhắc số tiền tiết kiệm của mình. Về phần thịt tươi thì đừng nghĩ tới.
Vì vậy, Bạch Linh đánh giá, "thịt" mà nam nhân có thể chiêu đãi mình nhất định là thịt nhân tạo.
Nhưng cũng không tồi.
Lúc này, trên khăn trải bàn có hoa văn thanh lịch đặt chén đĩa thêu vàng xếp chồng lên nhau, bên trong bày một miếng bít tết dày. Phản ứng Maillard* mang lại cho nó màu nâu hoàn hảo.
(*Phản ứng Maillard hay phản ứng màu nâu là phản ứng hóa học giữa các amino acid và đường trong khi nấu nướng giúp tạo ra các hợp chất có mùi vị và màu sắc đặc trưng, làm tăng hương vị và giá trị thực phẩm. Phản ứng này được đặt tên theo nhà hóa học người Pháp Louis Camille Maillard.)
Bạch Linh cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, vừa vào miệng, nước thịt trào ra, nổ tung giữa kẽ răng, hương thảo và dầu mỡ tự do chảy ra, tựa như đang tự hào tuyên bố——
Đó là thịt tươi, là thịt thật, không phải thịt nhân tạo chứa đầy tinh bột.
Nuốt nó xuống ngấu nghiến là sự tôn trọng lớn nhất đối với nó!
Khi phản ứng lại, phần lớn miếng bít tết trên đĩa đã đi hơn phân nửa. Bạch Linh im lặng cụp mắt xuống, cố nén cảm giác thèm ăn, ép mình đặt nĩa xuống.
Không thể ăn nữa. Đồ tốt thì nên để dành mà ăn từ từ.
Đây là thói quen hắn đã hình thành từ khi còn nhỏ.
Trộm nhìn nam nhân ngồi đầu bàn, biết đối phương không nhìn thấy, Bạch Lăng tỉnh rụi quấn chặt miếng thịt vào khăn ăn, lặng lẽ nhét vào túi, chuẩn bị mang đi.
Trên chiếc bàn dài bằng gỗ hồ đào kiểu châu Âu, Úc Trầm nghe thấy tiếng quần áo cọ xát nhẹ, hơi thở của omega nhỏ trở nên thận trọng và nhẹ nhàng khó hiểu. Y hơi nghiêng người về phía trước, lịch sự hỏi:
"Hợp khẩu vị chứ?"
Y không biết cổ áo sơ mi tơ tằm màu ngọc trai của mình hơi hé mở, từ góc độ này, Bạch Linh có thể nhìn sạch trơn.
Bạch Linh theo bản năng trả lời: "Thật lớn."
Cơ ngực.
Úc Trầm kinh ngạc nhướng mày: "Hả?"
Bạch Linh: "..."
Bạch Linh nhấn mạnh: "Thịt bò vừa lớn vừa nhiều nước. Cảm ơn sự hiếu khách của ngài."
Hàng loạt câu trả lời máy móc và nhanh chóng đã đạt được hiệu quả rõ rệt. Úc Trầm bình tĩnh cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:
"Không có gì. Nhân tiện, khối bánh quy đó là khẩu phần ăn của ngươi trong một tuần sao."
Bạo quân thích eo thon, trong hoàng cung không cho ăn cơm no —— đây đã sớm không phải là tin gì lạ.
Những người có gia đình chăm sóc sẽ mang thức ăn từ bên ngoài vào. Chỉ có những đứa trẻ mồ côi không người chăm sóc mới nghèo túng gặm bánh quy nén.
Bạch Linh mím môi, không trả lời ngay.
Hắn không muốn thừa nhận, đây là bữa ăn no đầu tiên hắn được ăn kể từ khi sống lại. Thậm chí nếu tính cả thời kỳ nghèo khó cuối cùng ở kiếp trước, thì đây cũng lần đầu tiên hắn ăn thịt bò sau ba năm.
Đối với ác điểu gầy trơ xương mà nói, thật sự là là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng có lẽ lòng tự trọng đã khiến hắn ngoài mặt bình tĩnh nói dối:
"Khẩu phần lương thực trong một tuần, nhưng thật ra là đồ ăn vặt thôi. Tôi mới tới đế đô tinh, người nhà còn chưa đến thăm, chờ thêm một thời gian cha mẹ rảnh, sẽ gửi đồ ăn cho tôi."
Nghe vậy, Úc Trầm không tỏ rõ ý kiến, nở một nụ cười thú vị: "Chim nhỏ, ngươi thuộc bộ tộc nào?"
Bạch Linh: "Bạc má lớn, với lưng đen và lông bụng màu trắng, sống trên hành tinh Coro, tóc ở dạng người là màu trắng."
Bạc má lớn chủ yếu ăn côn trùng, nhưng chúng cũng săn chim sẻ nhỏ, điều này không mâu thuẫn với đặc tính ăn thịt.
Câu trả lời này trôi chảy.
Úc Trầm cười nhẹ: "Quả cầu lông nhu nhược bị gãy chân, cũng muốn ám sát Y Tô Mạt Lai Tác?"
Nhu nhược, quả cầu lông, từng từ đều mang theo khinh thường.
Vừa dứt lời, Úc Trầm cảm giác được lưng ghế mình đang dựa bị kéo mạnh, giây tiếp theo một đôi chân dài ngồi trên người y. Hầu kết của y chợt lạnh, con dao ăn sắc bén đã kề vào cổ họng, lưỡi dao hơi nghiêng, phản chiếu đôi mắt xám tàn khốc lạnh như băng.
"Nói đủ chưa?" Giọng nói của Bạch Linh lạnh lẽo.
Úc Trầm nương theo lực tay hắn, hơi nâng cổ lên, giọng nói vẫn tao nhã: "Bạc má lớn, sao ta chưa từng nghe loài chim sẻ nhỏ như các ngươi, tính công kích còn mạnh hơn chim ưng?"
Bạch Linh nguy hiểm nheo mắt lại, đang định hỏi đối phương rốt cuộc muốn làm gì, lại nháy mắt dừng lại.
Nam nhân này vậy mà không để ý dao nhọn trước họng, đè nặng lưỡi dao, từng tấc nghiêng về phía trước, khiến Bạch Linh đang ngồi trên đùi y không thể không bị ép lùi ra sau.
Bạch Linh vốn định dùng tư thế kiềm chế y, lại bị y ép lùi lại.
Giữa chiếc cổ ngà như tác phẩm điêu khắc ép ra một dòng máu nhỏ. Màu sắc đỏ tươi kia có thể so sánh với đầu lưỡi của quỷ, từ xa liếm khiến nhãn cầu của người đối diện nóng ướt.
Úc Trầm thần thái tự nhiên, Bạch Linh dần dần trở nên căng thẳng. Đó là cảm giác hít thở không thông khi chủ động tấn công nhưng lại bị một kẻ săn mồi đỉnh cấp nghiền áp.
Xương ngón tay gầy gò vốn giữ chặt dao ăn, hiện tại cũng bất giác run lên.
Hắn không hạ thủ.
Trong nháy mắt tiếp xúc với mái tóc vàng gợn sóng rực rỡ, gò má mình từng hôn cũng gần trong gang tấc, hơi thở của Bạch Linh hơi hỗn loạn, hoàn toàn chưa ý thức được mình đã hít vào bao nhiêu pheromone. Hắn lùi lại, sau thắt lưng chợt đập mạnh vào mép bàn, đau quá!
"A..." Bạch Linh nhất thời đau đến cong người.
Hắn theo bản năng sờ phía sau, nhưng một bàn tay to lớn thon dài đỡ lấy phần lưng hắn. Đầu tiên là thăm dò nhẹ nhàng, sau đó siết chặt cánh tay về phía trước, theo động tác, Bạch Linh giật mình kinh ngạc ngã vào mặt biển vàng mềm mại kia, nhào vào bờ vai của y——
Thoáng cái từ địa ngục hô hấp gian nan, rơi vào thiên đường ôn nhu.
"Nhóc lừa đảo nói dối." Giọng nói trầm thấp kia chấn động bên tai, khiến lòng người run rẩy.
Bạch Linh nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Tôi không có nói dối."
"Không có?"
Những sợi tóc cọ vào má Bạch Linh, tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn một chút. Nam nhân cúi người sờ túi áo hắn, lấy ra một thứ, ném lên đĩa rồi hỏi:
"Không có, vậy đây là cái gì?"
Nửa miếng thịt bò lăn ra, cuộn tròn ở góc đĩa giống như bằng chứng phạm tội.
Úc Trầm chậm rãi hỏi: "Đây là thói quen xấu ngươi học được khi lang thang sao?"
Trên cao nhìn xuống, mang theo chút khiển trách.
Thói quen xấu.
So với vô số lời khinh thường bẩn thỉu từng nghe qua, ba từ này hoàn toàn không đáng kể. Nhưng khi nó được nói ra bởi người vừa rồi còn bày tỏ thiện ý, trái tim của Bạch Linh lại cảm thấy đau đớn âm ỉ không thể kiềm chế.
Ra sức giãy giụa thoát khỏi xiềng xích, Bạch Linh đỡ chiếc chân giả bị gãy của mình, cụp mắt xuống và khập khiễng bước ra ngoài.
Úc Trầm quay người lại đối mặt với hắn, âm điệu trầm xuống. giống như đang ra lệnh: "Trở lại."
Bước chân mới dừng lại chao đảo, hô hấp của Bạch Linh rối loạn, sống lưng cứng rắn thẳng tắp giống như một thân cây nhỏ đung đưa trước gió. Nhìn như thẳng tắp, nhưng bên trong đã kề cận gãy đổ. Hắn nghiêng qua hỏi:
"Một quý tộc tóc vàng huyết thống cao quý như ngài, đương nhiên không hiểu cuộc sống của một con chó hoang tầng thấp nhất. Ngài chắc chắn chưa từng trải qua mùi vị ngày ngày chịu đói phải không?"
Đúng, hắn nói dối.
Hắn căn bản không có người nhà nào yêu thương hắn, hắn chỉ là một kẻ dối trá lang thang.
"Nhưng tôi cũng không trộm thứ gì của ngài cả..."
Tôi chỉ muốn giữ miếng thịt đó để ngày mai ăn thôi.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa ở giữa vận hành, trầm thấp và cô đơn.
Không đợi y đáp lại, Bạch Linh cụp mi xuống, mí mắt nhợt nhạt yếu ớt run rẩy:
"Lần sau, lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa."
Đây gần như là một sự thỏa hiệp.
Úc Trầm ngồi thẳng trên ghế cao, mười ngón giao nhau, nói với hắn: "Không có lần sau."
Trong đôi mắt xám xinh đẹp từng lạnh lùng, ánh sáng dần dần tiêu tán, Bạch Linh không tiếng động mà uể oải gật đầu, nhớ tới đối phương không nhìn thấy mình, liền lặp lại:
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi."
Giống như lại quay trở lại thành một con chim điện tử bị lỗi hệ thống.
"Ý ta là, lần sau đừng giấu nó trong khăn ăn mang về, muốn ăn thì ăn ngay tại chỗ." Úc Trầm bất đắc dĩ nhéo huyệt thái dương, mò mẫm tìm cây gậy, đẩy ra ghế dựa đứng lên.
"A?" Đôi mắt Bạch Linh có chút ẩm ướt, kinh ngạc nhìn y.
Vết máu trên cổ của nam nhân đang nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, sau khi được lau qua bằng khăn trải bàn màu trắng tuyết, trở nên hoàn hảo giống như bức tượng từ thời Phục hưng.
Úc Trầm chống gậy đen chậm rãi đi tới, khi đã gần đến trước mặt hắn, lên tiếng hỏi: "Ngươi ở đâu?". Y đưa tay lên định dò đường, nhưng kẽ hở giữa những ngón tay thon dài bỗng nhiên bị một chùm lông mềm mại lấp đầy.
Tiểu bạch mao vừa quật cường lại vừa mềm mại.
Úc Trầm sờ lên cái đầu được đưa đến trong tay mình.
Y rất hài lòng.
Mười năm qua chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Giống như khi bạn trở về sau một thời gian dài mỏi mệt, chú chó nhỏ tình cờ gặp gỡ lại nhận ra mình, chưa kịp ngồi xổm xuống thì nó đã vồ lấy tay bạn.
Y cũng hiểu ý nghĩa của nửa miếng thịt bò đó.
Chỉ có chú chó nhỏ lưu lạc không ai chăm sóc, mới có thể học cách trì hoãn sự thỏa mãn. Nó nhặt những mẩu xương của người qua đường cho, liếm hai cái rồi miễn cưỡng giấu vào cái ổ rách nát, đến tối, nó tựa đầu nhỏ vào đó thì mới ngủ được.
Nó không mong ai đó có thể lại bố thí, cũng không dám chờ mong.
Chỉ biết chờ tại chỗ, chờ ngày nào đó bạn tâm huyết dâng trào, dừng lại bước chân.
Bàn tay vuốt ve ngọn tóc thật dịu dàng, Bạch Linh ngơ ngác nhớ lại cái ôm bất ngờ trước đó. Trong sân thượng tối tăm, đối phương ở trong góc che chở cho hắn, dùng trấn an tinh thần nhẹ nhàng chu đáo...
Rất thoả đáng, rất săn sóc.
Thịt bò đang tiêu hóa trong dạ dày, quá trình phân hủy protein thành peptide khiến cho cả ngực và bụng đều trở nên ấm áp. Cảm giác an toàn sau khi đói bụng lâu ngày sắp gục ngã bỗng nhiên được nhét đầy thức ăn, làm cho hắn mơ hồ sinh ra một niềm hy vọng lẽ ra không nên có.
Rất thích.
Nếu là của mình thì tốt rồi.
Nhưng đây chỉ là ảo tưởng thoáng qua và không thực tế.
"Xin đừng ôm tôi nữa..." Bạch Linh lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay ấm áp đó. Ánh sáng lóng lánh của chiếc đèn chùm pha lê chớp lên, hắn ngơ ngác quay mặt đi, thấp giọng lẩm bẩm:
"Nếu ăn đồ ăn ngon mỗi ngày, sẽ bị nghiện."
"Vậy thì mỗi ngày đều tới." Úc Trầm nhẹ giọng nói.
Bạch Linh ngước mắt lên, nam nhân đặt mình trong ánh đèn chồng chất, đưa lưng về phía vầng sáng, dung nhan mơ hồ không rõ. Phảng phất như giấc mộng xưa lại hiện về, giấc mơ ấm áp mà chỉ người hấp hối mới có lúc nửa đêm.
Chính mình hình như...
Đã thấy cảnh tượng này ở đâu rồi...
Hắn muốn nắm bắt cảm giác đó, nhưng cơn đau nhói trong đầu ập đến như thủy triều, giống như đang che đậy một cảm xúc khắc cốt ghi tâm nào đó.
Hắn không khỏi thấp giọng nói: "Tôi không cần lòng tốt của ngài, cũng không có gì để báo đáp ngài."
Úc Trầm trả lời ôn hòa, chân thật đáng tin:
"Nếu lòng tốt cần đền đáp, vậy không còn là lòng tốt nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]