Chương trước
Chương sau
Cơn đau chân ảo có thể gây tử vong.

Bạch Linh tính toán thời gian, nhận ra rằng chỉ mới một tháng kể từ khi hắn bị cắt cụt chi. Dây thần kinh bị cắt đứt không biết thịt đã mất mà vẫn truyền cơn đau lên não cả ngày lẫn đêm. Loại cảm giác xé rách khủng bố này nếu không được kiểm soát sẽ ngày càng trầm trọng, thậm chí có thể dẫn đến mất khả năng vận động.

Phải tìm một ít thuốc giảm đau.

Cung điện được bảo vệ nghiêm ngặt phiền phức. Tốt nhất là ra ngoài tìm.

Việc nhảy khỏi tháp hoàng cung có thể là một điều viển vông đối với người khác, nhưng đối với Bạch Linh lại là điều khả thi. Kiếp trước hắn làm thủ lĩnh quân cách mạng đã lên kế hoạch đánh chiếm nơi này vô số lần, hắn nắm rõ bản đồ bên trong, nên né tránh giám sát cũng không thành vấn đề.

Đêm khuya yên tĩnh, cánh cửa hành lang tối tăm cọt kẹt mở ra. Bạch Linh cúi người đi vào phòng bơm nước.

Nơi này có thể nối thẳng tới thủy đạo của nhân ngư, chỉ cần không bị phát hiện, có thể theo dòng nước bơi ra ngoài cung điện một cách an toàn và nhanh chóng.

Trong phòng bơm có những bộ đồ lặn cũ còn sót lại.

Bạch Linh lưu loát mặc vào, cúi người xuống, dùng tay nhấc cái nắp nặng nề lên. Trong phút chốc, hơi nước lạnh lẽo ập vào mặt, nhìn xuống chỉ thấy dòng nước không đáy, giống như một con quái vật đen tối đục ngầu có thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.

Giống như đi thẳng vào địa ngục vậy.

Bạch Linh điều chỉnh hơi thở thật sâu, từ từ lặn xuống miệng giếng. Hắn vừa cử động cánh tay vừa nghĩ, địa ngục mà thôi, hắn đã ở tiền tuyến nhiều năm như vậy, tình cảnh bi thảm mà hắn nhìn thấy còn kinh khủng hơn địa ngục rất nhiều.

Chủ cũ của tuyến đường thủy này, phải là nhân ngư cuối cùng trên thế giới —— cựu hoàng đế Isuparaiso.

Bạch Linh nhếch môi, cho dù hồn ma của nhân ngư hung tàn kia xuất hiện, hắn cũng sẽ không sợ hãi.

Đang lúc suy nghĩ, dòng nước bềnh bồng ma sát với bức tường thủy tinh phủ đầy rêu, bên tai truyền đến tiếng bọt khí mơ hồ: "Ùng ục..."

Bạch Linh không quan tâm. Dự báo hôm nay có mưa, hắn thấy đó chỉ là phản ứng thủy áp phát ra bên ngoài không khí.

"Ùng ục... Ùng ục..." Tiếng bọt khí ngày càng mãnh liệt.

Nhịp tim của Bạch Linh ổn định, tăng tốc, cuối cùng cũng chạm tới đáy, tốt lắm! Cái van ở ngay trước mặt, lúc này hắn chỉ cần nắm lấy cánh cửa rỉ sét đẩy ra, sau đó...

Không hề di chuyển chút nào.

Làm sao có thể... Không, van phải mở ra, không khí trong phổi của hắn chỉ đủ dùng thêm 20 giây nữa, thời gian trôi qua, hắn sẽ chết đuối ở đây!

Xương ngón tay tái nhợt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay giữ van co rút. Nhịp tim hồi hộp của hắn chiếm trọn màng nhĩ, vang vọng ầm ĩ trong đầu, át đi tiếng sóng vỗ ngày càng rõ ràng trong thủy đạo.

Cái gì vậy?

Bạch Linh khó khăn quay đầu lại, một cái bóng to lớn nhanh chóng lấp đầy tầm nhìn của Bạch Linh.

Ngay sau đó, những làn sóng nước hình thành do sóng xung kích áp suất cao tách ra hai bên, bọt sóng vòng quanh hình dáng của một vật thể khổng lồ, dài hơn ba mét. Nó có tứ chi thon dài, cơ thể cường tráng, làn da lấp lánh những vảy màu xanh quả thật lạnh đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Hơi thở của Bạch Linh như ngừng lại, nhìn thấy quái vật kia nhấc lên cơn sóng gió động trời, dùng đuôi quất mạnh về hướng của hắn ——

Bùm! Sóng nước dữ dội quất tới.

Sau mười năm, chiếc van rỉ sét lại mở ra.

Bạch Linh bất tỉnh, chỉ cảm thấy mình bị nước cuốn về phía lối ra. Bạch Linh khó khăn ngước mắt lên, "Rầm", chỉ thấy quái vật kia búng đuôi với lực rất lớn, khiến tấm kính chống nổ phát ra âm thanh trầm đục, dứt khoát gọn gàng, rồi bơi lên trên mang theo vảy sáng quỷ mị.

Hóa ra không phải tới giết hắn...

Thay vào đó để cứu hắn?

Bạch Linh tháo mặt nạ ra, ướt sũng bò từ cửa lên bờ, đứng sững sờ một lúc.

Rốt cuộc là cái gì thế!... Là vũ khí sinh hóa được bạo chúa nuôi dưỡng trong thủy đạo, hay là... oan hồn chưa tan của nhân ngư?

Bạch Linh không biết.

Ngoái nhìn lại với đôi mắt phức tạp, tháp hoàng cung sừng sững uy nghi bên bờ biển. Gió đêm thổi qua, nhấc lên tấm màn vàng sậm trên sân thượng trên đỉnh tháp, thủy tinh phản chiếu mây đen che khuất mặt trăng.

Hôm nay chỉ sợ trời sẽ mưa.

Bạch Linh không ở lại nữa, chuẩn bị nắm chắc thời gian vào thành, đi tìm thuốc giảm đau.

*

Chín giờ sáng, bầu trời u ám, mưa phùn bắt đầu rơi, hiệu thuốc mở cửa sớm, mái che mưa đã được dựng lên.

Uriel bước xuống cơ giáp, đẩy cửa ra, đang định phàn nàn trời mưa thì lại nhìn thấy phía trước có người ướt sũng đang xếp hàng.

Chủ tiệm vẻ mặt khó xử: "Cậu thanh niên, thẻ của cậu không thể quẹt được..."

"Thử lại tài khoản này xem sao?"

"Vẫn không được. Hay cậu đứng sang một bên để tôi tiếp khách khác nhé."

Chàng thanh niên vẫn im lặng, chậm rãi đi đến một bên tránh chỗ. Cậu ta phát ra tiếng răng rắc khi bước đi, khiến Uriel phải nhìn lần nữa.

Chân giả? Chắc là tới đây để mua thuốc giảm đau.

Sở dĩ Uriel đoán chính xác như vậy là vì công việc của ông ta liên quan đến thiết bị hỗ trợ cho người khuyết tật —— nói chính xác hơn là kỹ sư chế tạo cơ giáp cho người khuyết tật.

Chẳng qua công việc này nhìn có vẻ hào nhoáng nhưng thực chất lại đầy rẫy khó khăn. Vì không tìm được nhà tài trợ nên dự án hết lần này đến lần khác bị trì hoãn, cuối cùng có một ông chủ lớn chịu đầu tư, nhưng người thử nghiệm tìm thấy trước đó đã bỏ đi.



Thấy dự án sắp bắt đầu, Uriel lo lắng cả đêm không ngủ được nên đến mua một ít melatonin*.

(*Melatonin chính là một dạng hormone do tuyến tùng trong cơ thể tiết ra. Bên cạnh đó Melatonin còn tồn tại ở một số loại thực phẩm và được bào chế thành các dược phẩm dùng để bổ sung cho cơ thể khi bị thiếu hụt hormone này)

Biết tìm một phi công cơ giáp có kinh nghiệm ở đâu... để thích ứng với thí nghiệm, còn phải bị tàn tật...

Bạch Linh đứng ở một bên, đột nhiên nói: "Chú phải cố gắng lên."

Uriel thở dài: "Tôi biết mình phải cố lên, nhưng... ơ?"

Cậu làm sao biết tôi phải cố gắng? Uriel thấy quái lạ quay lại nhìn, chỉ thấy Bạch Linh đang chỉ tay ra ngoài.

Nhìn ra bên ngoài, mưa đang rả rích, nước mưa chảy xuống từ kính cửa sổ của cơ giáp, rơi thẳng xuống đầu gối cong cong. Đầu gối của cơ giáp run rẩy, giống như bị bệnh thấp khớp, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ gặp chuyện không may.

Uriel đổ mồ hôi lạnh: thức đêm mơ hồ, đã quên thêm dầu bôi trơn!

Hóa ra lại là một sự cổ vũ như vậy.

Liếc mắt một cái có thể nhìn ra cơ giáp có vấn đề, người này có phải làm bảo trì không? Uriel không khỏi hỏi: "Người anh em, cậu đã từng làm công việc bảo trì chưa?"

Bạch Linh không nói quá chi tiết: "Một khoảng thời gian lái cơ giáp, tôi tự mình bảo dưỡng, làm nhiều thu được nhiều kinh nghiệm."

Tất nhiên, "Một khoảng thời gian" này có thể tương đương với hai mươi năm ở kiếp trước.

Bạch Linh không biết danh tính của Uriel nên chỉ tùy tiện đưa ra cái cớ, dù sao thì cơ giáp cần được bảo dưỡng tỉ mỉ, chỉ cần sơ suất nhỏ nhất cũng có thể gây ra tai nạn giao thông.

Bạch Linh tiếp tục dòng suy nghĩ, nhớ lại tài khoản điện tử của mình, cầu mong có lẽ ngân hàng nào đó chưa nhận được tin mình bị tòa tuyên án nên chưa phong tỏa. Để hắn có thể quẹt thẻ thanh toán, mua hộp thuốc giảm đau gần ngay trước mắt nhưng lại xa tầm với.

Vì vậy, hắn không chú ý tới, đôi mắt của người đàn ông trung niên bên cạnh sáng lên, nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá hồi lâu.

Là một nhân tài có thể bồi dưỡng! Trẻ tuổi, vóc dáng cân đối, đôi bàn tay thon dài, giống như móng vuốt đại bàng sắc bén, thoạt nhìn có vẻ là huyết thống của một loài ác điểu.

Cậu ta chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh, người ướt sũng như vừa bò ra khỏi biển, thật sự nghèo túng.

Người chủ tiệm thấy mặt đất ngày càng nhiều vết nước, cau mày đuổi người:

"Này, cậu thanh niên, cậu đã nghĩ xong chưa?"

Lại châm chọc nói: "Không có tiền còn mua thuốc."

Bạch Linh bình tĩnh gật đầu, không hề tức giận, "Tôi đi ngay đây." Hắn phải nghĩ cách tìm việc làm, kiếm chút tiền mặt càng sớm càng tốt.

Uriel cau mày nói với chủ cửa hàng: "Đây là thái độ phục vụ của ông à? Quốc gia hàng tháng trợ cấp cho các hiệu thuốc để phát thuốc miễn phí cho những người khuyết tật không có tiền mua thuốc. Còn cửa hàng của ông, ông ăn hết rồi à?"

Sắc mặt người chủ tiệm cứng lại, nghe câu nói đó lập tức tức giận: "Liên quan quái gì tới ông."

"Đương nhiên không phải chuyện của tôi." Uriel cười lạnh giơ tay vuốt ve vòng tay, "Cậu nhóc này đã giúp tôi, lúc nãy cậu ấy yêu cầu loại thuốc nào, tôi sẽ trả tiền!"

Chủ tiệm nhìn vào màn hình, sắc mặt tái nhợt. thân phận kia cho thấy Uriel thuộc tầng lớp quý tộc cấp cao, một người mà dù có tám cái đầu thì gã cũng không dám đắc tội.

Người bán hàng nhanh chóng xin lỗi và nói: "Thật xin lỗi, tôi xin lỗi, thuốc miễn phí có định mức. Vị tiên sinh kia đã yêu cầu ba loại thuốc giảm đau cực mạnh, ngài chỉ cần trả tiền cho hai loại."

Hiệu thuốc cũng bán một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe và thực phẩm, chủ cửa hàng lấy ra một vật lớn như viên gạch nói: "Còn có bánh quy nén mà vị Bạch tiên sinh kia yêu cầu, tầm một kg."

Bánh quy nén? Uriel giật mình.

Món ăn này là khẩu phần ăn tiện lợi của tầng lớp cư dân dưới cùng, mùi vị rất tệ, trừ khi quen với cuộc sống khó khăn, nếu không sẽ không mua.

Sau đó ông ta quay đầu nhìn Bạch Linh, vừa mới mười tám mười chín tuổi, mái tóc trắng như tuyết dán trên trán, đôi mắt sắc bén, nhưng gầy đến mức có thể nhìn thấy xương sườn qua quần áo. Thoạt nhìn có vẻ là không có ai chăm sóc.

Bạch Linh nhìn thấy ông ta đưa qua cái túi, liền lịch sự từ chối: "Cảm ơn lòng tốt của chú, nhưng tôi không thể trả lại cho chú, cho nên không tiện nhận."

Uriel nhất quyết đưa cho hắn: "Không cần trả lại, đây là... đây là tiền cọc! Đúng vậy, tiền cọc ——"

Nói xong, Uriel nhanh chóng lấy danh thiếp của mình ra, đưa qua và mỉm cười: "Cậu xem, tôi là kỹ sư cơ giáp, đang tìm kiếm phi công thử nghiệm. Tôi nghĩ cậu cũng đang thiếu tiền, vậy tại sao không đến nơi đó của chúng tôi thử xem, chúng tôi có hợp tác với các hiệp hội lính đánh thuê lớn, tôi có thể giới thiệu cho cậu đi hiệp hội tìm một vị trí, sau đó đến phòng thí nghiệm dự án của chúng tôi, như vậy là có thể lấy hai phần tiền lương."

Hai phần lương.

Điều đó có nghĩa là sau này có thể thường xuyên mua thuốc giảm đau giá cao.

Bạch Linh nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, dừng lại một giây, sau đó quyết đoán cầm lấy. Tuy rằng không nhất định đi, nhưng là điều tốt.

Cơn mưa cũng nhỏ dần, nhìn Tiểu Bạch Mao lê bước mang theo khối bánh quy, Uriel vội vã muốn gọi điện cho ông chủ lớn.

Tuy nhiên, kết nối bên kia đầu dây là một giọng nói AI có nhịp điệu:

"Xin chào, ông Uriel."

Uriel ngay lập tức nhận ra đây là robot quản gia của đối phương. Ông ta không dám sơ suất, vẫn dùng giọng cung kính hỏi: "Xin hỏi hoàng thúc có ở đó không? Dự án của chúng ta có lẽ có thể đang tiến triển. Tôi vừa tìm được một ứng cử viên tốt."

"Chủ nhân đang nghỉ ngơi, tôi sẽ truyền đạt lời của ông cho ngài."

Uriel cảm tạ nói: "Xin lỗi đã làm phiền. Cũng hy vọng hoàng thúc thân thể khoẻ mạnh."

Ngắt liên lạc, AI điều khiển bánh xe, thật cẩn thận trượt vào phòng. Đứng cạnh thành ao, dưới mặt nước sâu thẳm có một gợn sóng nặng nề truyền qua, thấy không rõ hình dạng, chỉ khi vây đuôi quấy động trong chốc lát, trên mặt nước phản chiếu ra quầng sáng của vảy cá.

AI: "Chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao?"



Một bàn tay con người chạm vào thành hồ, trên bắp tay nhợt nhạt, gân xanh uốn lượn.

"Nhàm chán quá, ra ngoài đi dạo đi..."

AI: "Tuân lệnh, tôi sẽ đi chuẩn bị."

*

Vội vội vàng vàng, trước khi trời tối Bạch Linh đã đến gần hoàng cung. Còn chưa nhìn thấy bạo quân, hắn phải quay lại.

Ngẩng đầu lên nhìn, ngoại trừ mưa càng lúc càng lạnh, bên ngoài còn có cơn bão pheromone thổi qua.

Như Bạch Linh và North đã nói, loại gió này đặc điểm của Thủ Đô Tinh—— dưới ảnh hưởng của khí hậu đặc biệt và tầng khí quyển nhân tạo, một khi nồng độ pheromone trong không khí đột ngột tăng lên, các phân tử di chuyển vào nhau, có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm.

Cơ chế vận hành của nó vẫn còn là một bí ẩn, và là trọng tâm nghiên cứu của nhiều nhà khí tượng học.

Bạch Linh từ cửa sổ nhìn đường phố.

Bị quấy rầy, đứa trẻ vốn đang vỗ tay khóc đến đỏ bừng gương mặt nhỏ nhắn; còn người dẫn chương trình tin tức giải trí đôi mắt dần dần ướt át.

Không biết tại sao, nhưng luồng gió hôm nay đặc biệt cay mắt, dường như tràn ngập bi thương.

Điều này thật bất thường.

Nhưng Bạch Linh lại không có cảm giác gì.

Hắn vẫn đang trong giai đoạn phân hóa, nói đúng ra thì chỉ có thể coi là một nửa beta, không nhạy cảm với pheromone.

Lúc này, một đám mây đen dần dần tích tụ trên bầu trời, chẳng bao lâu nữa, nhiệt độ ở thủ đô sẽ giảm đáng kể, từ 15℃ rớt đến -3℃.

Rất lạnh. Hắn phải quay lại hoàng cung trước khi trời tối.

Bạch Linh lại nghĩ tới quái vật trong thủy đạo, trong lòng có chút rung động.

Quên đi, lần này vẫn là trèo qua bức tường bên ngoài hoàng cung thôi.

*

Cùng lúc đó, trên sân thượng của tháp hoàng cung, có người đang nhìn màn mưa xám lạnh lẽo.

Người máy AI tò mò: "Ngài đang nhìn gì?"

"Trên tháp có điểm đen đang di động."

"Ồ, kia có thể là chim ưng peregrine, một loài ác điểu sống ở thành phố."

"Chim ưng peregrine?"

"Đúng vậy, chính là một loại chim cực kỳ ác liệt, vào mùa đông sẽ bắt bồ câu tới để sưởi ấm chân, sau khi làm ấm cơ thể xong chúng sẽ xé xác ra từng mảnh rồi ăn luôn."

Úc Trầm bỗng nhiên cười: "Chim nhỏ hung tàn vậy sao, ta muốn nuôi một con."

AI nghiêm túc nói: "Ngài đừng chỉ là nằm mơ thấy chim nhỏ nhào vào lòng ngài, thì tâm huyết dâng trào muốn nuôi chim. Chính ngài cũng không biết, nhưng trên máy theo dõi của tôi, ngài đang vượt qua giới hạn, phát ra trường pheromone kiểm soát đối với toàn bộ tinh cầu."

Hành vi khống chế của Alpha, bắt nguồn từ ý thức chiếm hữu lãnh địa hung hãn.

Chỉ khi A nhận định O của mình đang gặp nguy hiểm lớn, mới có thể tiến hành bảo vệ kiểm soát hiện trường.

AI rất rõ ràng chủ nhân nhà nó không có Omega xứng đôi, người duy nhất có thể phù hợp, cũng chỉ có chim nhỏ trong giấc mơ lặp đi lặp lại kia.

Mặc dù chủ nhân nói một cách mơ hồ về nội dung giấc mơ, không muốn nói nhiều, nhưng AI đã sử dụng thuật toán, suy đoán giấc mơ chắc chắn có liên quan đến cái chết.

AI hợp lý nhắc nhở: "Tôi kiến nghị trước tiên ngài nên chăm sóc thật tốt thân thể rách nát, rồi mới cân nhắc tính khả thi của việc nuôi chim. Hơn nữa, loại thuốc bổ tinh thần ngài mới vừa uống sẽ có tác dụng sau mười phút, hãy trân trọng khung cảnh trước mắt ngài."

Úc Trầm quả thật cảm giác tầm nhìn từ từ mơ hồ, ánh sáng trong võng mạc đang dần mờ đi.

Đây là tác dụng của thuốc bổ.

Để não được nghỉ ngơi nhiều nhất có thể, cần đóng cửa thần kinh thị giác, giảm bớt lượng thông tin thị giác tiếp nhận.

"Tôi đi lấy cho ngài cây gậy chống." Người máy nhẹ nhàng trượt đi.

Úc Trầm xoay người, không nhìn bầu trời u ám nữa. Trận mưa lớn bất ngờ đánh sập hoàng hôn màu cam của Thủ Đô Tinh, khiến nó trở nên lộn xộn.

Trong tiếng gió từ xa vọng tới, mơ hồ xen lẫn giọng mắng nhỏ, "A...... Lạnh chết mất......"

Ngay sau đó, có tiếng vật nặng rơi xuống đất, bước chân hỗn loạn đầy hơi ẩm, hô hấp không đều và run rẩy.

Úc Trầm chỉ cảm thấy mình bị kéo mạnh vào bóng tối sau cây cột, hai bàn tay lạnh lẽo cấp bách thò vào trong áo y, giọng nói run run vì lạnh giá, còn thấp giọng uy hiếp:

"Đừng...... phát ra tiếng...... trưng dụng......"

Bạch Linh từ phía sau ôm lấy eo của y, ngón tay khôi phục một chút tri giác cọ cọ, cảm nhận được một ít hình dạng gợn sóng, hung hăng nói:

"......Trưng dụng cơ bụng của ngươi."

Một loài ác điểu cực kỳ ác liệt.

Úc Trầm không biết tại sao liền nhớ tới điều này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.