Cái tiêu đề này lại quá mức với tôi rồi, không biết nên dịch làm sao luôn.
Vẫn câu cũ, có chỗ nào sai sót cmt cho tôi biết.
- ---------------------------------------------------
Sáng sớm 8 giờ rưỡi, Quý Trích Nguyệt đè Dịch Sở Minh uống trung dược.
"Em không uống em không uống!"
Dịch Sở Minh lớn như vậy, số lần uống thuốc có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn tình nguyện truyền nước muối hoặc là tiêm, cũng không muốn uống thuốc.
Quý Trích Nguyệt trực tiếp nhéo mặt hắn, bẻ cằm hắn ra rót thuốc "Ùng ục đô......"
Trực tiếp rót hết.
Dịch Sở Minh tốt xấu gì cũng là nam nhân, nhưng Quý Trích Nguyệt cánh tay giống như kìm sắt, tránh cũng tránh không thoát.
"Ùng ục đô......"
Một chén trung dược liền rót xong rồi.
Sở Minh lau lau miệng, ủy khuất, trở mình, đưa lưng về phía cô "Em không bao giờ muốn nhờ chị."
"Ăn kẹo không?" Quý Trích Nguyệt từ trong túi lấy ra một viên màu trắng.
Dịch Sở Minh ho khan vài tiếng, trở mình, nhìn cô, nước mắt lưng tròng "Ăn."
Quý Trích Nguyệt cười một chút, đem kẹo để tới đầu giường.
Sau đó đi đến trên bàn ở giữa phòng, cầm lấy điện thoại vẫn luôn phát sóng trực tiếp.
Camera thần kỳ mà hỏng rồi, không có cách nào phát sóng trực tiếp. Không quan hệ, cô dùng điện thoại phát sóng trực tiếp.
Chẳng qua buổi sáng mới vừa đăng ký tài khoản phát sóng trực tiếp, tối hôm qua nửa đêm đăng ký, lượng người tương đối ít.
Phát sóng trực tiếp mấy chục phút, thân điện thoại nóng lên, còn thừa 5% điện, Quý Trích Nguyệt cầm lấy điện thoại, về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bao-hong-toi-cam-huy-chuong-the-van-hoi-olympic/1156520/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.