*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Đại Manh nói cái ngọc thạch đồ gia truyền của Quý Trà là cô ta trộm. Trộm của nãi nãi Quý gia, năm đó nãi nãi Quý gia bởi vì không tìm thấy khối ngọc này, còn tìm đến tận trường học của Quý Trà. Bởi vì Quý Trà cũng được xem là nhân vật phong vân ở trong trường, cùng người nhà cãi nhau, bị người khác chụp ảnh được, treo lên trang web của trường học......
Quý nãi nãi mắng Quý Trà là đồ ăn trộm, không giống hài tử của Quý gia.
Tiết Đại Manh thông qua một ít thủ đoạn, tiến vào trang web trường, chụp hình lưu lại những chứng cứ năm xưa.
Cố vấn luật sư kiến nghị bọn họ sưu tập nhiều một ít chứng cứ, bởi vì một khi nói là được tặng, tình huống liền thực phức tạp, trừ phi là người Quý gia tự mình đem ngọc thạch tới.
"Nga nga." Ở trong trí nhớ của Quý Trích Nguyệt, ba mẹ vẫn luôn không có đem ngọc thạch mang về, một là bọn họ cảm thấy thua thiệt Quý Trà, về mặt khác, bọn họ cũng ngượng ngùng mở miệng.
Này liền có chút khó khăn. Nhưng là hệ thống ngọc thạch, cần thiết phải làm nó biến mất. Quý Trích Nguyệt nghĩ nghĩ, lại hỏi "Thân thể nãi nãi hiện tại thế nào?"
"83 tuổi, còn tính là minh mẫn." Tiết Đại Manh đột nhiên nhớ tới "Thời điểm anh cùng ba mẹ em găp mặt, nãi nãi em cũng ở đó, lúc ấy giống như nói câu, ba tuổi xem lão,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bao-hong-toi-cam-huy-chuong-the-van-hoi-olympic/1156518/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.