Chương trước
Chương sau
Đạo diễn Tôn khá gầy và đen, vóc người cũng không cao, ông mang mắt kính, trông giống người Địa Trung Hải.

Sau khi đạo diễn Tôn nói xong, đến phiên các nhà sản xuất lên tiếng.

Vân Cẩm không để ý mấy chuyện này lắm, lúc nãy cậu không ăn cơm nên đã đói bụng, đầu cũng hơi choáng váng nhưng cậu vẫn ngẩng đầu, giả bộ như đang nghe.

Bỗng nhiên, Vân Cẩm cảm giác sau lưng mình có người chạm vào mông cậu.

Nói đúng ra là mông bị người ta nắn một chút.

Vân Cẩm quay đầu, nhìn thấy khóe miệng giật giật của Lương Hoài thì lạnh mặt hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Anh ta lập tức trợn to hai mắt giống như vừa gặp quỷ: “Chẳng phải tôi mới là người nên hỏi những lời này sao?”

Sau đó, có người đã trả lời câu hỏi này thay cho cậu.

Người chủ trì đứng trên sân khấu nhiệt tình nói: “Tiếp theo đây, xin mời nam chính của ‘Vô Nguyệt’ chúng ta - Lương Hoài lên sân khấu.”
“Nhường chút.” Lương Hoài lạnh giọng nói.

Ống kính vừa chĩa vào người anh, trên mặt Lương Hoài đã lập tức nở một nụ cười mỉm.

Vân Cẩm tránh ra, cậu không dám tin nhìn Lương Hoài, anh là nam chính sao?

Rõ ràng chẳng có tin tức nào về chuyện này, tại sao lại là anh chứ.

Nếu Vân Cẩm biết nam chính của bộ phim này là Lương Hoài, có đánh chết cậu cũng không nhận.

Đạo diễn Tôn cười vỗ vai Lương Hoài: “Tiểu Hoài, may là lần này có cậu tới giúp cứu nguy.”

Nam chính trước kia của bộ phim này đã bị té gãy chân khi đi du lịch vào hai ngày trước, đạo diễn Tôn gọi điện cho Lương Hoài, mong Lương Hoài có thể nhận vai này, đến cứu nguy.

“Đạo diễn Tôn, tôi sẽ không bao giờ quên ơn dìu dắt của ngài.”

Lúc Lương Hoài mới bắt đầu đóng phim, bộ phim điện ảnh đầu tiên anh đóng chính là của đạo diễn Tôn, nếu không có đạo diễn Tôn thì cũng không có Lương Hoài của hôm nay.
Nhìn Lương Hoài nhân mô cẩu dạng trên sân khấu, Vân Cẩm không nhịn được cúi đầu gửi tin nhắn Wechat cho Tiểu Hứa: “Tiểu Hứa, bây giờ tôi muốn xin khỏi đoàn làm phim thì phải đền bao nhiêu tiền bồi thường?”

Tiểu Hứa ở bên cạnh, lúc thấy Lương Hoài cậu ta cũng biết chuyện này không hay.

“Anh Vân, anh đừng kích động quá mà, vai diễn này là do Quý tổng xin cho anh đó, rất tốt cho con đường phát triển sau này của anh, có thể mở rộng con đường diễn xuất, chúng ta nhịn một chút đi, chẳng phải chỉ là một người bạn trai cũ thôi sao?”

Vân Cẩm nhìn điện thoại, cậu không muốn phụ lòng tốt của Quý Quý nên hơi phân vân.

Đúng vậy, chẳng phải chỉ là bạn trai cũ thôi sao, ai sợ ai chứ.

Chỉ cần cậu không xấu hổ, xấu hổ sẽ không tìm cậu.

Sau nghi thức khai máy, Vân Cẩm quay về khách sạn, làm thế nào cũng không lấy lại tinh thần được.
Cạn lời, quá là cạn lời.

Cậu lại tìm xem video Lương Hoài bị quay khi đi hẹn hò với bạn gái.

Trong video, mặc dù Lương Hoài đã bịt khẩu trang nhưng Vân Cẩm vẫn có thể nhìn ra anh là Lương Hoài, cô gái kia có vóc dáng rất đẹp, nhìn là biết người đẹp.

Trong video, Lương Hoài cầm túi giúp cô gái, che dù, vừa nói vừa cười suốt đường đi cùng cô gái.

Vân Cẩm cảm thấy video này thật nhức mắt, cậu tắt điện thoại, vùi đầu vào trong gối.

Chỉ là một thằng đàn ông cặn bã mà thôi, không đáng chút nào.

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.

Vân Cẩm nghĩ rằng đó là Tiểu Hứa đưa cơm trưa tới cho cậu: “Vào đi.”

Cửa mở ra, Vân Cẩm nghe thấy tiếng bước chân: “Để trên bàn đi, tạm thời tôi không muốn ăn.”

Đến khi một bàn tay đặt trên mông cậu, Vân Cẩm mới kinh ngạc nghiêng đầu, không ngờ người trước mắt lại là Lương Hoài.

“Tại sao lại là anh!” Vân Cẩm sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau: “Anh vào bằng cách nào?”

Lương Hoài giơ thẻ phòng trong tay: “Trợ lý của cậu đưa cho tôi.”

Vân Cẩm chỉ mặc một cái quần đùi, cậu cảm thấy tư thế này có hơi mập mờ nên mới kéo chăn định che chân lại.

Lương Hoài thấy vậy liền cười châm chọc một tiếng: “Giả bộ trong sáng cái gì, cũng không phải là chưa từng làm, làm gì có chỗ nào trên cơ thể cậu mà tôi chưa xem qua?”

Vân Cẩm đỏ mặt, cậu trợn mắt nhìn Lương Hoài: “Dù sao sau này cũng không cho anh xem.”

“Cũng giống như đồ điểm tâm, dù cho có ăn ngon đến cỡ nào thì sau khi ăn nhiều lần, món điểm tâm ấy cũng chẳng còn mùi vị gì nữa, yên tâm, bây giờ tôi đã không còn hứng thú với cậu.” Đáy mắt Lương Hoài tràn đầy châm chọc.

Nghe Lương Hoài so sánh cậu với một món điểm tâm chẳng có mùi vị gì, Vân Cẩn có cảm giác như cổ họng mình bị mắc xương cá, giận đến đỏ mặt thở hổn hển.

Vân Cẩm không chịu thua hét: “Anh cũng vậy, chẳng còn mùi vị gì nữa, tôi đã sớm chán ngán anh rồi.”

“Phải không?” Lương Hoài cười nhìn Vân Cẩm.

“Anh đừng quên, tôi là người nói kết thúc trước!” Vân Cẩm hất cằm, không chịu thua chút nào.

“Ha ha.” Lương Hoài khẽ cười, anh nhìn chằm chằm vào mặt Vân Cẩm, khóe miệng khẽ nhếch, hơi khom người đến gần Vân Cẩm.

“Anh… Anh muốn làm cái gì?”

Vân Cẩm thấy Lương Hoài bỗng nhiên đến gần thì sợ đến nỗi không dám hô hấp.

Lương Hoài chống một tay lên giường, chậm rãi đến gần Vân Cẩm, đôi mắt đen nhánh ấy nhìn thẳng vào Vân Cẩm, ánh mắt của anh thâm thúy như xoáy nước đang dâng lên trong hồ, muốn hút Vân Cẩm vào.

Vân Cẩm bị ép phải ngã xuống giường, nhịp tim cậu tăng nhanh hơn một chút, bắt đầu mơ hồ.

Không thể không nói, da của Lương Hoài thật đẹp, Vân Cẩm ở gần như vậy, mặc dù có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ xíu trên mặt anh nhưng vẫn không tìm thấy một chút tỳ vết nào, vô cùng trắng nõn sạch sẽ.

Như đã nói, rốt cuộc người này muốn làm gì?

Giờ phút này, Lương Hoài cúi đầu xuống như muốn hôn cậu.

Vân Cẩm trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh môi Lương Hoài, môi anh bạc mỏng trông rất hấp dẫn, đã từng được bình chọn là diễn viên nam có nhiều người muốn hôn nhất.

Trước kia khi bọn họ làm rất ít khi hôn, mỗi lần Vân Cẩm muốn hôn đều bị Lương Hoài đẩy ra.

Lương Hoài nói anh không thích hôn môi.

Giờ đây, Lương Hoài muốn hôn cậu sao?

Trái tim Vân Cẩm như bị người ta cài động cơ vào, đập thình thịch mạnh mẽ như muốn bay ra ngoài.

Khi Lương Hoài đã tiến sát lại chỉ còn một chút, Vân Cẩm nhắm hai mắt lại.

Đợi một hồi, nụ hôn trong tưởng tượng của Vân Cẩm không hề xảy ra.

Vân Cẩm mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt châm chọc cười nhạo của Lương Hoài.

Lươn Hoài nói: “Có phải cậu nghĩ rằng tôi muốn hôn cậu không?”

Lỗ tai Vân Cẩm đỏ đến tận cổ: “Không phải.”

Khóe miệng Lương Hoài nở nụ cười: ‘Ồ, hóa ra cậu nhắm mắt không phải vì nghĩ rằng tôi muốn hôn cậu, cũng đúng, cậu đã chán ngán tôi nên chắc cũng không mong đợi tôi sẽ làm gì với cậu.”

Trong lúc Lương Hoài chế giễu cậu, Vân Cẩm chỉ muốn tìm một kẽ hở trên mặt đất ồi chui xuống, sao cậu biết Lương Hoài có muốn hôn cậu hay không, rõ ràng lúc hai người làm cũng không hề hôn.

“Đương nhiên là không.” Vân Cẩm cắn răng nghiến lợi: “Anh tới phòng tôi làm gì? Không có việc gì thì có thể đi ra ngoài không?”

Lương Hoài nâng cánh tay còn lại lên, bây giờ Vân Cẩm mới phát hiện, hóa ra trong tay Lương Hoài còn xách đồ.

Trong tay anh là một hộp cơm được đựng trong túi.

“Trợ lý của cậu nhờ tôi mang cho cậu.

Tại sao Tiểu Hứa lại không tự đến mà lại nhờ Lương Hoài đến.

Lương Hoài không giải thích gì thêm, anh đặt thức ăn trong tay lên bàn rồi xoay người đi tới cửa.

Vân Cẩm ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào bóng lưng thật cao của Lương Hoài, hận không thể có cái lỗ nào để chui vào.

Lúc Lương Hoài ra tới cửa, anh bỗng dừng bước, xoay người nhìn Vân Cẩm ở trên giường, nhếch miệng.

“Đúng rồi, đừng nói tôi vẫn chưa nhắc cậu, nhớ đến buổi tiệc tối nay đó, hôm nay cậu rời đi trước khi nghi thức khai máy kết thúc, vẫn chưa dâng hương, đạo diễn và cả nhà sản xuất phim đều không vui với cậu đâu.”

Lương Hoài nói xong liền xoay người đi ra.

Vào nghi thức khai máy buổi sáng, vì Lương Hoài bỗng nhiên xuất hiện khiến phiền lòng ý khô, cộng thêm bụng có hơi không thoải mái nên Vân Cẩm đã rời đi trước.

Nhìn cơm hộp Lương Hoài đặt trên bàn, Vân Cẩm thật sự muốn ném nó vào thùng rác.

Nhưng chiếc bụng đói meo vẫn thầm thì kêu, Vân Cẩm ngồi trên ghế, mở hộp cơm ra.

Không ngờ hộp cơm bình thường như vậy lại có rất nhiều thức ăn, còn là những món mà Vân Cẩm thích.

Tiểu Hứa làm việc thật có tâm.

Thế nhưng Tiểu Hứa đâu rồi nhỉ? Tại sao lại nhờ Lương Hoài đưa dùm?

Vân Cẩm mở Wechat ra, gửi cho Tiểu Hứa một tin nhắn.

Tiểu Hứa không trả lời, Vân Cẩm vừa ăn cơm vừa tiện tay mở vòng bạn bè ra.

Cậu vừa vào đã thấy Phó Thời Văn chia sẻ một bài báo: “Mười nguy cơ nên chú ý sau khi mang thai, cẩn thận những thói quen xấu này có thể làm bị thương em bé trong bụng bạn…”

Hơn nữa còn chủ động tag tên Quý Kha.

Vân Cẩm tiện tay like một cái, tiếp tục kéo xuống.

Ai ngờ lại thấy Phó Thời Văn đăng tiếp một bài: “Sự thật có thể bạn chưa biết về nôn nghén…”

Dưới bài viết là hình chụp một cuộc trò chuyện.

Vân Cẩm nhìn lướt qua.

“Bác sĩ, tôi không buồn ói nhưng khi vừa ngửi thấy mùi của thuốc xịt muỗi là sẽ có cảm giác vô cùng chán ghét, tại sao lại như vậy thế ạ?”

Bác sĩ Chu: “Đương nhiên là bởi vì trong thuốc xịt muỗi có vài thành phần có thể gây hại cho sức khỏe của em bé trong bụng bạn, cơ thể bản phản ứng theo bản năng muốn bảo vệ cho em bé cho nên mới có cảm giác chán ghét như vậy, đây là phản ứng tự nhiên rất bình thường.

Vân Cẩm: …

Lại lặng lẽ like cho Phó Thời Văn thêm một lần nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Vân Cẩm nằm trên giường nghỉ ngơi một lát thì Tiểu Hứa đi vào, Vân Cẩm vừa định hỏi cậu ta vừa đi đâu thì nhìn thấy nơi khóe mắt của cậu có một vết bầm xanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.