Có lẽ cả đời này Phó Thời Văn cũng không thể quên được cái tên đó. 
Nếu không phải do hắn bắt cóc Lâm Du, có lẽ anh và Lâm Du đã không xa cách lâu đến như vậy, lúc anh nhận ra mình yêu Lâm Du thì đã quá muộn để hối hận. 
“Hắn đang ở đâu?” Tôn Bằng ở nước ngoài suốt mấy năm nay, mặc dù anh vẫn luôn phái người dò tìm tung tích hắn nhưng Tôn Bằng rất giảo hoạt, đã chạy thoát khỏi tay anh nhiều lần. 
Không ngờ thằng chó đó còn có lá gan để về nước. 
“Ở thành phố F.” Lý Nguy hơi lo lắng nói: “Phó tổng, liệu có phải hắn đang đi về phía của cậu Quý không?” 
A Du! 
Trong lòng Phó Thời Văn lập tức hoảng sợ, bình thường giờ này Quý Kha đã về đến nhà, hôm nay trễ thế này rồi còn chưa về nữa. 
Không đâu, A Du sẽ không gặp chuyện gì đâu. 
Phó Thời Văn cúp điện thoại, đạp lên chân ga xông ra ngoài, bàn tay cầm tay lái run rẩy. 
Anh không dám tưởng tượng mình lại mất Lâm Du thêm một lần nữa. 
Phó Thời Văn đi tới công ty của Quý Kha, chú bảo vệ nói rằng Quý Kha đã rời đi từ lâu, lúc đi còn sớm hơn bình thường một chút nên ông rất có ấn tượng. 
Rời đi sớm hơn bình thường. 
Vậy sao cậu vẫn chưa về nhà? 
Phó Thời Văn gọi điện cho Vân Cẩm, Vân Cẩm ngây ngốc: “Tôi không gặp Quý Quý, chẳng lẽ cậu ấy không có ở nhà sao?” 
Phó Thời Văn cúp điện thoại, như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448318/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.