“Anh quan tâm đến việc tôi có uống rượu hay không làm gì! Khốn kiếp, tên ngốc!” Vân Cẩm lẩm bẩm, hùng hổ mắng mấy phút liền, tất cả toàn là từ dùng để mắng người nhưng không mắng quá nặng. 
Lương Hoài vẫn nhịn chứ không cúp điện thoại, hỏi: “Chừng nào em về thành phố F?” 
“Tôi không về, tôi không làm diễn viên nữa!” Vân Cẩm thở phì phò nói. 
Lương Hoài biết Vân Cẩm đã uống say, nếu như bình thường thì cậu làm gì có cái gan để gọi điện thoại mắng anh, càng không dám nói những lời thế này. 
Lương Hoài nói: “Sáng mai tôi sẽ gọi lại cho em.” 
Anh đang chuẩn bị cúp điện thoại, đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói của Quý Kha. 
“Vân Cẩm, ngủ thôi.” 
“Quý Quý, tôi không ngủ, tôi muốn mắng chết thằng chó má đó!” Vân Cẩm vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ để trút. 
Cậu đã nhịn suốt mấy ngày liền. 
Lúc Lương - chó má - Hoài nghe thấy giọng nói của Quý Kha, người anh ta lập tức cứng đờ. 
Giọng nói anh vẫn trong trẻo lạnh lùng: “Bây giờ Quý Kha và em đang ở chung một chỗ?” 
“Đúng vậy, chúng tôi còn ngủ chung một cái giường đó.” Vân Cẩm vui tươi hớn hở nói. 
Đầu bên kia yên tĩnh một hồi, Vân Cẩm vỗ tay: “Này, Lương Hoài, anh cúp điện thoại rồi à? Sao không nói gì nữa?” 
“Không có.” Lương Hoài cười lạnh: “Vân Cẩm, hai người ở trên giường mà còn phải gọi điện thoại cho tôi nữa sao?” 
“Hai người đang làm à? Không thoải mái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448316/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.