“Có.”
“Khi nào em định chuyển về?” Phó Thời Văn hỏi.
Lâm Du im lặng, không nói.
“Tối nay hãy ở lại đây với tôi.”
Môi Phó Thời Văn rơi xuống chiếc cổ trắng như tuyết của thỏ con, ngứa ngáy khiến cậu phải nhắm mắt lại.
Yết hầu của Phó Thời Văn trượt lên trượt xuống liên hồi, thật sự đã kiêng nhịn hơn một tháng, anh hôn lên lông mi đang rũ xuống của Lâm Du: “Được không?”
Lông mi của thỏ con khẽ run lên, giọng nói thủ thỉ: “Được.”
…
“Đau sao? Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
“Tiên sinh, không đau.”
Mỗi lần sau khi làm xong, Phó Thời Văn đều thích ôm Lâm Du ngủ, từ phía sau ôm lấy eo thon của thỏ con, cả người thỏ con như nằm trọn vào trong vòng tay của anh.
“A Du, em đã hứa với tôi sẽ quay về.”
Khuôn mặt Lâm Du vẫn ửng hồng, hai má trắng nõn trông rất xinh.
Lâm Du nhắm mắt không trả lời câu hỏi của Phó Thời Văn, cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Lúc đó đúng là cậu đã đồng ý, nhưng là bởi vì cậu quá sợ hãi khi thấy Phó Thời Văn bị tai nạn…
Phó Thời Văn ngửi nhẹ mái tóc của Lâm Du.
“Em còn giận anh, là vì An Trừng sao?”
Đây là lần đầu tiên Phó Thời Văn chủ động nhắc đến An Trừng trước mặt Lâm Du.
Lông mi cậu khẽ rung.
Phó Thời Văn nhớ rằng Lâm Du đã nói trên điện thoại khi cậu rời đi: Chúc anh và An Trừng hạnh phúc.
Phó Thời Văn khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448237/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.