Lâm Du đau tới mức trên trán toát mồ hôi lạnh, cậu không bận tâm người khác nghĩ gì về cậu, nhưng cậu muốn biết, trong lòng tiên sinh cậu là cái gì?
Tiên sinh cũng chỉ coi cậu là “đồ giả” thôi sao?
Lâm Du nhìn về phía Phó Thời Văn: “Tiên sinh, em không phải là “đồ giả”, có phải không?”
Phó Thời Văn cau mày, không trả lời Lâm Du.
An Trừng quay đầu nhìn, nghi ngờ hỏi: “Người đó là ai, sao lại mặc đồ giống hệt tôi?”
“Một người không quan trọng.” Phó Thời Văn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Du, quay đầu lại nói.
Hứa Thuần từ sân sau đi ra, cậu đã vô tình nghe được những lời Phó Thời Văn nói.
Ở sân sau, Hứa Thuần nghe thấy có người nói An Trừng đã trở lại, trong đầu cậu nghĩ có thể là Lâm Dư, nhưng không ngờ lại là Lâm Dư thật.
Chỉ là xuất hiện thêm một An Trừng. Nghe đến đây, cậu không thể tin vào tai mình, không thể những lời vừa rồi là do anh trai cậu đã nói: "Anh, anh đang nói cái gì vậy?"
Sao ở trước mặt anh dâu lại nói những lời khó nghe như vậy?
Anh ấy không biết rằng anh dâu thích anh ấy đến mức nào sao?
Chẳng nhẽ anh không biết rằng trong mắt anh dâu chỉ có mình anh thôi sao?
Lâm Du ngơ ngác đứng đó, nhìn Phó Thời Văn, hai tai cậu như bị ù đi.
Tiên sinh vừa nói – cậu chỉ là một người không quan trọng.
Lâm Du không dám tin vào tai mình, những lời xì xào bên tai lại không thể biến mất.
Phó Thời Văn cau mày, ngắt lời Lâm Du: “Hứa Thuần, đưa em ấy về đi.”
Nếu không phải vì tiệc sinh nhật của bà nội, Hứa Thuần nóng lòng muốn đấm vào mặt Phó Thời Văn ngay lập tức, cậu nghiến răng chịu đựng, đi qua Phó Thời Văn, ôm lấy Lâm Du: "Anh dâu, chúng ta đi thôi." Mắt Lâm Du tràn đầy nước mắt: "Tiên sinh, trả lời ...Em không phải “đồ giả” ... đúng không?"
Bạch Việt cười lớn, anh ta lớn tiếng chế nhạo: "Tôi chưa từng thấy người nào da mặt dày như vậy. Vẫn là không chịu rời đi. Cậu là “đồ giả”. Dù cho có mặc trang phục giống nhau, cũng chỉ là “đồ giả””.
Tiếng cười nói, chế giễu của những vị khách xung quanh càng lúc càng lớn.
Lâm Du vốn ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời chế giễu ấy, cậu chỉ quan tâm đến ánh nhìn của tiên sinh.
Giọng cậu run run, lại gần, thành khẩn mà hỏi lại lần nữa: "Tiên sinh, em không phải là người thay thế phải không?"
Sắc mặt Phó Thời Văn trở nên ảm đạm: "Lâm Du, đừng làm loạn nữa, mau trở về đi."
Anh ấy không trả lời, nhưng anh ấy đã trả lời rồi.
Ánh sáng từ trong mắt cậu từng chút một biến mất, cậu cúi đầu: "Thực xin lỗi tiên sinh, là em gây ra phiền toái cho anh." Hứa Thuần giúp Lâm Du ra ngoài, thấy rằng tay của cậu đầy máu.
“Anh dâu, anh bị thương rồi.”
Lâm Du ngồi thất thần, dường như không để ý đến vết thương trên tay mình.
Hứa Thuần lật tay Lâm Du, một mảnh thủy tinh đâm sâu vào lòng bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cậu.
Hứa Thuần đau lòng: “Anh dâu, em đưa anh tới bệnh viện.”
Lâm Du đã có một giấc mơ.
Mùa đông của một năm trước.
Đó là một ngày tuyết rơi, trên mặt đất có một lớp tuyết dày đến mức có thể để lại dấu chân sâu khi có người bước vào.
Cậu bé quỳ trong tuyết, dưới chân chỉ có một miếng bìa cứng mỏng, những mảnh tuyết rơi trước mắt cậu bé, để lại tai và khuôn mặt đỏ bừng vì gió.
Bên cạnh cậu ấy là một thùng quyên góp.
Có rất ít người đi trong tuyết.
Thỉnh thoảng có một vài người qua lại.
"Người này tay chân đầy đủ, còn có thể đến công trường chuyển gạch kiếm tiền, ăn xin cái gì? Tôi khinh thường nhất loại nói dối này."
"Đúng rồi, có tay chân vẫn còn ăn xin, gì mà mẹ ốm phải nằm viện, chậc chậc, nợ tiền thuốc rất lớn, thật biết bịa chuyện."
"Đứa nhỏ này không phải là kẻ nói dối."
Một phụ nữ đi qua cho biết: "Đứa trẻ này nhà nghèo lắm, cháu mới trúng tuyển đại học A. Bố mẹ cháu say rượu lái xe ban đêm, bố cháu tử vong tại chỗ. Mẹ cháu thì treo cổ trong bệnh viện, cũng may mà phát hiện kịp thời, dư lại một chút hơi thở, không biết có cứu được không. "
"Say rượu lái xe? Vừa lái xe vừa uống rượu không phải là có hại cho người khác sao? Hoàn toàn là tự mình chuốc lấy.”
Người phụ nữ cau mày: "Ăn nói cho cẩn thận, miệng chừa chút đức, người cũng đã mất rồi."
"Hình như tôi đã nghe nói chuyện này. Tôi nghe nói gia đình này say rượu và đυ.ng phải một bé gái. Bé gái vẫn đang ở trong bệnh viện."
"Say rượu lái xe hại người, lần này gia đình đều tan nát."
Một người phụ nữ tốt bụng đi ngang qua ôm đứa trẻ và đặt vào trong thùng quyên góp một chút tiền lẻ.
Lâm Du quỳ gần một ngày, hai chân dường như đã tê dại rồi.
Tuy nhiên, số tiền quyên góp được vẫn còn quá xa vời so với chi phí chữa bệnh của mẹ.
Từ sáng đến tối, Lâm Du hầu như không động đến.
Đường tuyết trơn trượt, hai đầu gối Lâm Du vốn đã cứng đờ tê dại, vô tình trượt chân ngã xuống, thùng quyên góp trong xuống lăn trên đường. Một chiếc Maybach màu đen phanh gấp trước mặt cậu.
Đó là tiền cứu mạng của mẹ cậu.
….
Sau khi tỉnh lại, Lâm Du sững sờ hồi lâu, cậu đã lâu không nghĩ tới những thứ này.
Một năm trước, Lâm Du đã có một kỳ nghỉ dài chỉ một tháng sau khi cậu ấy học đại học, bố mẹ cậu ấy vui vẻ đến đón cậu ấy về nhà, nhưng họ đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đi.
Trước khi đi, cha mẹ của Lâm Du đã ăn một bát rượu gạo ngọt để lót dạ, nhưng chính vì bát rượu gạo ngọt này mà họ bị tòa án phán quyết là lái xe say rượu và là bên chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn.
Lâm Du cũng đã xem hệ thống giám sát tai nạn, nhà cậu gặp tai nạn là vì bố cậu muốn tránh một chiếc xe chuyển làn đang chạy quá tốc độ từ phía sau.
Chủ nhân của chiếc xe tốc độ kia là một phú nhị đại, gia thế quyền thế, bên kia đã thuê luật sư giỏi nhất, tại tòa, luật sư tài giỏi đến mức đẩy hết trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông lên đầu bố của Lâm Du.
Nếu không có tiên sinh giúp cậu trả tiền viện cho mẹ, giúp mẹ cậu ta tìm bác sĩ giỏi nhất, có lẽ mẹ của Lâm Du đã không thể qua khỏi trong mùa đông năm đó.
Tuy vậy, mùa xuân năm sau, mẹ Lâm Du mất.
Trước khi mất, với nụ cười điềm đạm trên môi, bà nói: “A Du, sau này mẹ không thể ở bên con nữa, con phải sống thật tốt. A Du, Phó tiên sinh đã giúp chúng ta rất nhiều, con hãy báo đáp cậu ấy thật tốt trong tương lai ...”
Phó Thời Văn không chỉ giúp cậu thanh toán hóa đơn y tế khổng lồ cho mẹ mà còn giúp họ thuê luật sư để kháng cáo lại, thanh minh cho bố của Lâm Du đã qua đời vì lái xe trong tình trạng say rượu.
Lâm Dư nhìn trần nhà tuyết trắng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Hứa Thuần đẩy cửa bước vào, thấy Lâm Dư đang nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một cách thất thần.
Đôi mắt đẹp to có chút ngấn lệ, hơi đỏ và sưng lên.
Như là vừa mới khóc.
Hứa Thuần xót xa: “Anh dâu, anh tỉnh rồi à?”
Lâm Du khẽ ừ một tiếng.
“Anh dâu, anh đói không? Em mua cháo cho anh.”
“Cảm ơn.”
Lâm Du ngồi dậy, thu dọn giường theo thói quen.
“Anh dâu, đừng làm, để em dọn dẹp.”
“Không sao, để anh làm.”
Lâm Du cười với Hứa Thuần.
Hứa Thuần lo lắng nhìn Lâm Du, vốn dĩ cậu cho rằng Lâm Du sẽ rất buồn phiền chán nản, nhưng bây giờ anh dâu của cậu lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu có vẻ gần giống như bình thường, nhưng càng như vậy, Hứa Thuần càng cảm thấy có điều gì đó không ổn với cậu.
Hứa Thuần nói: “Anh dâu, nếu anh buồn, em có thể cho anh mượn vai.”
Lâm Du cười nói: “Anh thực sự không sao, A Thuần, anh đói bụng. Món cháo hôm nay có vị gì.”
Cậu cúi người thử cháo.
Thiếu niên có chiếc cổ cao, vành tai tròn và dễ thương khiến Hứa Thuần hơi đỏ mặt: “Là cháo rau xanh thịt nạc.”
“Thật không? Anh thích cháo rau xanh cùng thịt nạc.”
Lâm Du mở hộp cháo ra uống hai thìa, cậu cảm thấy bụng chướng lên, có hơi buồn nôn.
Hứa Thuần nhìn Lâm Du ăn cháo từng ngụm nhỏ, trong bát không còn dư một chút nào.
“Anh dâu, ăn no chưa? Còn muốn ăn cái gì nữa không? Em đi mua.”
Lâm Du lắc đầu: “Anh no rồi, A Thuần, đây là nơi nào?”
“Đây là phòng chờ của ban nhạc chúng em.”
Hứa Thuần có một chút ngại ngùng khi nói đến ban nhạc.
Ban nhạc thành lập chưa được bao lâu, đa số mọi người có thể nghĩ họ chỉ thành lập ra cho vui, nhưng Hứa Thuần lại rất nghiêm túc, tuy nhiên họ không có danh tiếng và không có tác phẩm nào.
“Anh dâu, anh khá hơn chưa? Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Lâm Du chỉ bị thương một chút ở tay, sau khi băng bó xong thì không có vấn đề gì lớn.
Lâm Du theo Hứa Thuần đến phòng tập và phòng thu của ban nhạc thăm quan, cậu đã gặp gỡ rất nhiều bạn bè của Hứa Thuần.
Một trong những tay trống nam cơ bắp mặc áo vest đen nhìn thấy Hứa Thuần cứ chạy quanh Lâm Du, nắm tay xuống, hùng hổ nói: “Hứa Thuần, không phải cậu nói không yêu đương sao? Dám lừa ông đây hả?”
Hứa Thuần lúng túng gãi gãi đầu: “Đàn anh, anh thật dũng mãnh, không phải gu của em.”
Hứa Thuần nói cậu ta không yêu đương, như vậy có thể né được 80% phiền phức, ai bảo cậu ta lớn lên quá đẹp trai, ai ai cũng thích làm gì.
Lâm Du mỉm cười nhìn họ đùa giỡn.
Hứa Thuần cầm một chai đồ uống chạy tới, Lâm Du nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa: “A Thuần, chúng ta về thôi.”
“Về đâu?”
Hứa Thuần hỏi theo bản năng, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra Lâm Du đang nói đến nơi nào.
“Anh dâu, anh còn muốn--- về với anh trai em sao?”
“Ừ.” Lâm Du gật đầu.
Nụ cười trên mặt Hứa Thuần từ từ biến mất, có chút thất vọng.
Cậu ta nhìn Lâm Du một chút, cuối cùng nói: “Anh dâu, em đưa anh về.”
“Cảm ơn.”
Lâm Du trở về nhà, căn nhà vẫn giống hệt như lúc cậu ấy rời đi.
Đêm qua, Phó Thời Văn không về nhà.
Không biết có phải là người theo chủ nghĩa sạch sẽ hay không, Lâm Du cảm thấy cả ngày đều không lau nhà, trong nhà dường như đã thành bụi.
Bởi vì bị thương ở tay trái, Lâm Du cẩn thận để không đυ.ng vào vết thương, bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Sau khi thu dọn nhà cửa.
Lâm Du lại đi siêu thị và mua một số món mà Phó Thời Văn thường thích ăn.
Sau khi xong việc, Lâm Du mở WeChat và nhấp vào hình đại diện quen thuộc.
“Tiên sinh, anh có về nhà ăn tối tối nay không?”
“Tiên sinh, em mua thịt ba chỉ, tối nay ăn thịt kho tàu có được không?”
Giọng điệu của cậu vẫn bình thường, như thể chuyện ngày hôm qua chưa xảy ra.
…
Hôm nay Phó Thời Văn cáu kỉnh một cách lạ thường.
Ngay cả Lý Nguy, người thư ký ở bên Phó tổng lâu nhất cũng bị khiển trách nặng nề vì một sai sót nhỏ.
Toàn bộ công ty được bao phủ trong một màn khói mù mịt, dù là nhân viên cấp cao hay bình thường của công ty thì ai cũng có tâm trạng lo lắng.
Trong nhóm nhân viên của công ty, có người @Lý Nguy.
“Anh Lý, Phó tổng hôm nay có vẻ tâm trạng không tốt?”
“Anh Lý, lát nữa tôi sẽ đi báo cáo công việc , Phó tổng sẽ không ăn thịt tôi chứ?”
Lý Nguy vừa ra khỏi văn phòng, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy rất nhiều người tag tên mình.
Anh ta nhớ tới vừa rồi bản thân bị Phó Thời Văn nói đến mức không ngẩng đầu lên được, gõ sáu chữ một cách thầm lặng.
“Báo động đỏ trước cơn bão!”
Khi những đồng nghiệp khác trong nhóm nhìn thấy những dòng chữ này, họ đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Phó Thời Văn cầm điện thoại lên, nhìn thấy WeChat chưa đọc của Lâm Du, anh thậm chí còn không để ý đến nó, lông mày cau có của anh bình thản giãn ra.
Tuy nhiên, Phó Thời Văn nhìn vào hai tin nhắn ở tài khoản WeChat, im lặng một lúc rồi tắt điện thoại.
Không trả lời.
Lúc này Thư Minh đã gửi đến một tin nhắn.
An Trừng: “Cám ơn hoa của Phó tiên sinh. Ngày hôm qua tôi diễn có giống không? Không bị lộ chứ? Bà nội thật sự coi tôi là An Trừng.”
Phó Thời Văn mỉm cười.
“Giống lắm, không có lộ.”
“Phó tiên sinh, chúng ta cùng nhau dùng bữa tối nhé?”
An Trừng gửi lời mời.
Phó Thời Văn do dự một chút: “Được.”
…
Lâm Du đặt bữa ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn như thường lệ.
Cậu ngồi trên sofa từ 7 giờ tối, từng chút một nhìn con trỏ trên tường chỉ đến 11 giờ, thức ăn trên bàn đã nguội rồi.
Cửa có tiếng lách cách.
Khi Phó Thời Văn mở cửa bước vào, căn phòng hoàn toàn tối đen.
Anh bật đèn lên và nhìn thấy Lâm Du đang ngủ trên ghế sofa.
Cậu dường như đã mơ thấy điều gì đó, khó chịu và bất an, lông mày nhíu chặt, cơ thể cong lên.
Cậu thì thầm.
Phó Thời Văn tiến lại gần và nghe rõ, cậu đang gọi anh.
“Tiên sinh… em xin lỗi..”
Phó Thờ Văn nhìn thấy những giọt nước mắt trên khóe mắt của cậu, một phần nào đó trong lòng anh dịu lại.
“Lần này tha cho em, sẽ không có lần sau.”
Anh nhấc cậu khỏi ghế sofa ...
Cậu bị đánh thức, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, tiên sinh ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]