Sau khi kéo vào danh sách đen, Chúc Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, mặt trăng gần như bị che khuất hoàn toàn bởi mặt trời [1], nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy được. Ánh trăng không sáng chiếu vào vạn vật khiến vết thương trên người hắn đau nhức.
[1] Nhắc lại cho mọi người là trời gần tối nhá, tầm 5-7h nên vẫn còn thấy mặt trời.
Ngày rằm hàng tháng là ngày Chúc Tiêu vi phạm quy luật sinh tử, hy sinh máu thịt của chính mình để làm cho Văn Thanh Nhạc sống lại.
Đương nhiên, đi ngược lại ý trời sẽ không có kết cục tốt đẹp, cơn đau thường đi kèm với như hơi thở, mỗi khi trăng khuyết, nỗi đau này sẽ lên đến đỉnh điểm, khiến hắn dễ bị tổn thương.
Đây là một bí mật mà hắn đã cẩn thận che giấu, sẽ không ai biết về nó, khi bình minh lên, hắn vẫn sẽ là Chúc Tiêu mạnh mẽ.
Chúc Tiêu nằm xuống mặt không biểu cảm.
Không có gì to tát, sau bao nhiêu năm, hắn đã quen với điều đó.
Chỉ cần hắn có thể đổi lấy một chút hi vọng sống cho người đó, mọi thứ đã chịu đựng đều đáng giá.
Trăng lưỡi liềm lên đến đỉnh cao nhất, cơn đau ập đến như thủy triều.
Lần này phản ứng dữ dội còn nghiêm trọng hơn trước, ý thức của Chúc Tiêu bắt đầu có chút mờ nhạt, một tầm nhìn xa lạ lờ mờ hiện ra trước mắt.
Vô số bộ xương trắng bao quanh hắn, những bóng ma với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tim-duong-chet-thi-xuyen-ve-roi/169995/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.