Vào lúc thân thể chới với không nơi bấu víu, tưởng chừng một giây nữa sẽ ngã xuống đau đớn, một cánh tay mạnh mẽ bao quanh eo cô kéo lại.
Vừa ấm áp, vừa vững chãi là những gì mà cô cảm nhận được lúc này. Là thứ cảm giác thân thuộc lại xa lạ đã lâu không được chạm đến.
Anh thật sự… thật sự rất giống anh ấy. Đến cảm giác cũng giống như anh ấy.
Đến khi Ninh An hoàn hồn, nước mắt cô không biết từ khi nào đã ướt mi.
Lý Tử Đằng thấy cô khóc thì có hơi bối rối, đẩy cô ra một chút, đỡ lấy đôi vai nhỏ bé rồi nhìn xuống chân cô hỏi han:
"Chân bị đau sao?"
Ninh An giật mình lắc đầu, đứng thẳng người dùng mu bàn tay lau nước mắt, giọng nghẹn lại nhưng vẫn cố tỏ vẻ kiên cường trước mặt anh:
"Cảm ơn anh. Tôi không sao, chỉ là lông mi rơi vào mắt thôi."
Dường như anh còn tính đưa tay lên nâng mặt cô xem xét mắt cho cô, Ninh An đã vội vàng né tránh, cúi đầu cảm ơn:
"Nhà tôi đây rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi."
Nói rồi cô nhanh chóng mở cửa vào nhà, bước chân có phần vội vã, lần đầu tiên có bộ dạng bất lịch sự sập cửa trước mặt anh.
Đôi tay ai đó hụt hẫng giữa không trung, khẽ thu tay về, mắt nhìn theo cánh cửa vừa đóng lại, im lặng một lúc lâu rồi quay đầu bước xuống cầu thang.
Lòng bàn tay dường như còn lưu lại xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-anh-ay-chet-di/2786858/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.